Đào phủ
“Ngươi là đồ phá gia chi tử! Cả ngày không lo học hành, náo loạn làm ra chuyện lớn như vậy, lại bảo ta dọn dẹp cuộc diện rối rắm này!” Đào lão bản nộ khí trùng thiên, chỉ vào nhi tử mắng.
Đào Thẩm Y biết mình phạm vào đại tội, liền cảm thấy thương tâm, không dám lên tiếng.
Nhìn qua người còn đang nằm trên giường, hắn đã nằm trên giường một ngày không tỉnh. Đao kia tuy đâm vào ngực hắn nhưng lại chúng lá phổi trái, chỉ cách tim một đốt ngón tay, nếu là người không có võ công đã sớm đi đời nhà ma. May mắn, khi hắn trúng đao này, đã vận chuyển chân khí, giữ vững tâm mạch, mới không toi mạng, nhưng mức độ thương thế nguy hiểm không phải là người bình thường có thể tưởng tượng được.
Đồng dạng Tông Linh suy yếu đến cực điểm dựa vào cột giường treo màn lẳng lặng nhìn người nằm trên giường. Nói khẽ: “Có thể hay không đi ra ngoài trong chốc lát, ta muốn ở một mình với hắn.”
Đào lão bản lập tức im lặng, nhanh chóng kéo Thẩm Y vẫn còn lưu luyến không muốn rời đi ra khỏi phòng.
“Nghĩa phụ, Haaa…! Ta phải làm như thế nào đây?” Tông Linh vuốt ve bên mắt bị thương của Tông Linh thâm tình nói: “Ngươi lại vì ta mà bị thương. Từ ngày đó, ta đã thề không để ngươi chịu cái loại khốn khổ này! Vì cái gì lại vì ta?” Tông Linh nghẹn ngào khóc rống lên: “Ta thực vô dụng, ngươi vì ta mất một bên mắt, lại vì ta mà thụ thương nặng như vậy. Ta thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uyen-uong-thac/2255075/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.