Mỹ nhân chậm rãi bước xuống cầu thang, trước mặt vẫn che tấm lụa mỏng, bước đến gần Kỳ Phóng. Đứng trước Kỳ Phóng nhẹ giọng cười nói: “Kỳ công tử, thật có nhã hứng a! Không thể tưởng tượng được ngài lại có hứng thú đặc biệt, ngươi gọi nữ nhân không được sao? Sao lại gọi nam sắc của Cầu Phượng Lâu!”
Trong tâm Kỳ phóng liền kêu “lộp bộp”, thoáng biến sắc, “Nam sắc?” “Cầu Phượng Lâu?”
Lại nói về “Cầu Phượng Lâu” chính là vì để nữ tử có nơi tìm thú vui. Lúc ấy Võ Tắc Thiên cầm quyền, ầm ĩ nam sắc, trong nước dân chúng cũng không có một chút kiêng kị, Cầu Phượng Lâu liền lập nên để nữ tử mua vui, hơn nữa sinh ý cũng tương đối khá.
Kỳ Phóng lúc này tâm tình liền bối rối, bây giờ mới để ý nơi này có điểm kỳ lạ…những danh tự trong danh sách cũng có chút kỳ lạ. Nghĩ rằng Tông Linh muốn hắn mất mặt trước mọi người nên mới muốn hắn đến nơi này. Kỳ Phóng nghĩ đến đây, sắc mặt liền đỏ lên như tôm luộc.
Ngưới đứng trước mặt hắn toàn thân lụa mỏng không ai khác chính là Tông Linh, uyển chuyển bước đến trước mặt Kỳ Phóng, nhẹ nhàng dựa vào lòng hắn, ngọt ngào nói: “Kỳ công tử đã muốn ta, thân là nam tử của thanh lâu cũng không dám chối từ, nhưng không phải hôm nay ngươi đã được chọn là rể nhà Đào gia, sao lại đến nơi như thế này? Như vậy đã sẽ thành tội nhân? Nếu phu nhân ngươi trách tội, ta biết sẽ làm sao đây!Ô…” Nói xong, lấy tay lau nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uyen-uong-thac/2255071/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.