“Thạch ca, đại thiếu gia đã rời đi! Chúng ta có nên đuổi theo hay không?” Bột Thủy nhìn theo bóng người dần dần rời khỏi, vừa suy nghĩ vừa hỏi trượng phu của mình.
“Không cần, lão bà tử, đại thiếu gia cũng đã chịu đủ thảm, ta nghĩ nên để hắn đi! Chuyện này nói sau, ngươi đã quên đại thiếu gia cùng tiểu thiếu gia làm nghề gì rồi sao? Chuyện tìm người này phải cần tới chúng ta sao?”
“Đúng vậy a! Hai người bọn họ... Ai! Sao phải khổ như vậy...”
Hai tuần sau. Trường An.
“Thật không hổ danh là hoàng thành a!” Kỳ Phóng trong lòng thầm nghĩ. Trên đường chỉ nghe thấy tiếng người huyên náo, thanh âm rao hàng, ra giá, vui cười giận dữ mắng chửi không dứt bên tai. Nơi này vốn là điêu loan ngọc thế, thành phủ vàng son lộng lẫy càng tăng thêm thập phần hào khí cho nó.
Tìm một quán rượu, ngồi vững vàng, liền hướng tiểu nhị gọi một hủ rượu, một đĩa điểm tâm, bắt đầu thưởng thức.
Những khách nhân ngồi xung quanh nhìn thấy bộ dáng băng lãnh cùng với một bên mắt bị thương, nhao nhao sợ hãi cách xa hắn. Kỳ Phóng cảm thấy buồn cười, nhưng cũng không để ý, ngồi đó mà ăn nhưng tâm tư lại từ Trường An bay về Ly Sơn ngàn dặm xa xôi.
“Hiện tại Linh nhi chắc cũng muốn điên rồi! Tốt nhất trên đường mình nên cẩn thận không được làm lộ tung tích, cho dù y muốn tìm cũng tìm không được a!” Nghĩ tới đây, trong lòng hắn cảm thấy ẩn ẩn đau. Cưỡng chế lại tâm tình cổ quái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uyen-uong-thac/2255063/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.