Cao trào câu chuyện qua đi, Thu Nhược Trần nhẹ thở ra một hơi, sau đótựa lưng vào ghế dựa, giãn hai chân mày. Cốc Thanh Vân dừng lại việcthao thao bất tuyệt, cảm giác được miệng khô mà lưỡi khô, cầm chén nướctrên mặt bàn đưa lên miệng uống.
“Ấy…” Thu Nhược Trần đang địnhlên tiếng thì ──Phụt ── Không kịp nữa rồi, Cốc Thanh Vân đã phun hếtnước trà ra ngoài. Quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn. Hắn thở dàimột tiếng, nhận lại chén trà.
“Ôi trời ơi! Đại ca, trà này aipha vậy? Ta muốn sa thải nàng!” Đây chính là mưa sát. Nha đầu này ởtrong phủ càng ngày càng lười biếng.
Thu Nhược Trần mỉm cười: “Là Lý Kỳ.”
“Trời! Nữ nhân này bị ngốc sao? Ngay cả pha trà cũng có thể làm ra được hươngvị vô cùng kỳ quặc.” Ốc Thanh Vân than thở, vẻ mặt bất khả tư nghị* (*không thể tưởng tượng nổi)
“Loại trà này mà huynh cũng uống được sao?”
“Tại sao không? Ta đã uống được nửa tháng rồi.” Mỗi ngày đều uống trà cóhương vị khác nhau, thật sự là danh phù kỳ thực**, được nếm đủ vị chuangọt đắng cay. (**danh xứng với thực tế).
“Huynh thật kiên cường!” Quả thực không phải người nha! Đại ca không phải người “hoàn hảo”, mà chính là “không phải người”.
Thu Nhược Trần cười yếu ớt, không nói gì thêm, nâng chén trà lên uống thêmmột ngụm nữa. Hôm nay là vị chua, da đầu hắn ngứa ngứa. Không thể hiểuđược nàng chế ra vị này như thế nào. Thật sự là có một không hai.
Ốc Thanh Vân nghiên cứu vẻ mặt đại ca mình, đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uyen-uong-le/2318384/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.