46
Mãi đến khi ngồi trên xe ngựa đến đất phong, ta vẫn còn ngốc.
Lục Hành nhét miếng dưa hấu vào miệng ta, nói:
“Ta đặc biệt chọn một nơi rất tốt, có núi có sông.”
“Vì cái gì?”
“Cái gì vì cái gì?”
Ta nhìn chằm chằm vào Lục Hành, nói: “Ngươi vì cái gì phải làm vậy?”
Lục Hành vén lọn tóc vương vãi của ta ra sau, nhẹ nhàng hôn lên trán ta: “Không vì cái gì cả.”
"Lục Hành."
Ta suy nghĩ một chút: "Ta biết, ngươi là người có dã tâm. Ngươi từ trước tới nay đều mong muốn ngôi vị hoàng đế."
"Thường Thường sai rồi."
Lục Hằng tựa hồ tâm tình rất tốt, nhìn bánh xe chậm rãi lăn bánh, trên mặt lộ ra ý cười: "Ta xưa nay chưa bao giờ là người có dã tâm."
Đùa sao?
“Không phải nói đùa.” Lục Hằng nói: “Thường Thường, nàng có biết trên đời có một loại người, có thể đọc được suy nghĩ của người khác?”
"Ta đã có khả năng này từ khi sinh ra."
Thật hay giả?
Trong lòng ta lập tức mắng hắn là tên khốn.
Lục Hành cười nhẹ: "Thường Thường, nếu muốn mắng ta vì sao phải nhỏ giọng như vậy?"
Ta lại ở trong lòng nói với hắn ta yêu hắn.
"Ta cũng yêu nàng."
Lục Hành ôm ta vào lòng.
"Cho nên ngươi biết…… Ta từ kiếp trước trở về?"
"Biết."
"Ngươi biết khi nào?"
Lục Hành: “Từ khi trên xe ngựa, nàng nói trong lòng, Sự tình của An Dương cùng Lệ tần.”
Ta nhớ lại lúc trên xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uyen-thuong-chi/3331917/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.