Chương trước
Chương sau
41

Cuối cùng, Lục Hành vẫn bị cấm túc.

Hắn dường như không mấy quan tâm, cầm cuốn sách lật qua lật lại: “Ta vốn có chút mệt, hiện tại vừa hay có thể nghỉ ngơi.”

Trong thời gian này, hắn hàng ngày đọc sách, uống trà, ngắm hoa và vẽ tranh, bộ dáng thanh thản chưa từng có.

Ta cũng bắt đầu nhàn rỗi, nhưng nhàn rỗi một hồi, ta nhận ra hình như bản thân cái gì cũng không biết làm.

Nhiều năm trước, ta đều chỉ biết một việc, đó là g.i.ế.t người.

Nhưng bởi vì kiếp trước bị Xuân mỹ nhân một kiếm xuyên tim, hiện tại ngay cả g.i.ế.t người cũng không dám.

Sau khi g.i.ế.t c.h.ế.t ma cô ngày hôm đó, ta trở về vương phủ liền sốt cao mấy ngày.

Ta không nhớ mình sốt bao lâu, chỉ nhớ mỗi lần tỉnh dậy đều nhìn thấy Lục Hành đang ngồi mép giường.

Ta mơ hồ kêu hắn một tiếng mẫu thân, hắn cũng nhẹ giọng đáp lại.

Thời gian đó, Lục Hành vẫn luôn ở bên cạnh ta.

Hắn cùng ta ngủ chung một giường, mỗi đêm đều lau người hạ thân nhiệt giúp ta.

Trong lúc hốt hoảng, chỉ nghe hắn nói:

"Bùi Thường... Bổn vương chỉ có nàng."

Chờ ta bình phục, vẫn luôn hoài nghi có phải hay không tất cả đều là giấc mơ.

Ta nằm bò trên bàn nhìn Lục Hành viết chữ, ngoài cửa có người vội vàng tới báo:

“Vương gia, An Dương quận chúa và Xuân mỹ nhân muốn gặp ngài!”

An Dương quận chúa?

Xuân mỹ nhân?

C.h.ế.t tiệt, dạo này sống đến thoải mái.

Thế nên khi nghe hai cái tên này đều sửng sốt một lúc.

Lục Hành liếc nhìn ta một cái, bình tĩnh nói: “Để bọn họ vào đi.”

Lòng ta đột nhiên trầm xuống.

Quả nhiên, Lục Hành từ trước tới nay chưa từng thay đổi.

Theo sau một loạt tiếng bước chân khẩn trương, một bóng người màu vàng trắng nhanh chóng lao vào thư phòng.

An Dương quận chúa trông hốc hác hơn trước rất nhiều, được Xuân mỹ nhân đỡ đi vào, nhìn thấy Lục Hành, nàng liền rơi nước mắt:

“Hành ca ca……”

Lục Hành không cam tâm: “An Dương, sao ngươi lại tới đây?”

“Hành ca ca……”

An Dương quận chúa tiến lại gần hai bước, ngây ngốc nhìn hắn:

"Chuyện đó... do huynh làm... phải không?"

Xuân mỹ nhân đỡ An Dương quận chúa, tức giận mắng Lục Hành:

"Lục Hành! Ngươi thật quá đáng! Ngươi lại dám đánh thuốc mê An Dương! Để An Dương trước mặt mọi người cùng nam sủng... Ngươi…Ngươi đúng là vô sỉ!"

Lời lẽ đanh thép, uy lực, vô cùng chính nghĩa.

Lục Hành hơi nhướng mày: “Ồ?”

"Ta chỉ là lấy những gì An Dương quận chúa làm với vị hôn thê của ta, báo đáp nàng, sao lại thành vô sỉ rồi?"

Hắn đặt bút xuống, lời nói Xuân mỹ nhân còn rất chính nghĩa:

"An Dương chỉ là vì yêu ngươi mà thôi, nàng có chút nhỏ mọn, ngươi đường đường là nam tử, không thể rộng lượng hơn được sao!"

Ta nhịn không được bật cười.

"Ngươi cười cái gì?"

Ta thu hồi tươi cười: "A, không có gì. Chỉ cảm thấy lời này của Xuân mỹ nhân đặc biệt hài hước."

Ở kiếp trước, Xuân mỹ nhân luôn giữ bộ mặt thánh thiện, dùng chính nghĩa chỉ trích người khác.

Cho dù chính nàng cũng vậy.

“Hơn nữa, An Dương quận chúa đã sớm có nam sủng, không phải Lục mỗ bịa đặt ra.”

Lục Hành tựa vào cửa, nhàn nhã nhìn bọn họ:

“Cùng lắm chỉ đem bí mật này tuyên bố với mọi người, liền biến thành Lục mỗ vô sỉ? "

"Chỉ vì con tiện tỳ này!"

An Dương chỉ vào ta, đầu ngón tay run rẩy: “Chỉ là một tiện tì, huynh lại vì nó mà hại ta!”

"Ta chính là con gái thân vương!"

"Lục mỗ cũng là do tiện tỳ sinh."

Lục Hành tươi cười chạm không tới đáy mắt: "Hơn nữa, phụ thân của quận chúa, Hằng vương, cũng là do tiên hoàng lâm hạnh tỳ nữ mà sinh ra. Theo lời này, quận chúa chỉ là con cháu của nô tỳ, thậm chí còn không bằng nô tỳ."

"Huynh!"

Hằng Vương từng vì Đại Thừa xông ra chiến trường đánh giặc bởi vậy không ai dám đắc tội nàng, An Dương quận chúa sắc mặt tái nhợt, tức giận đến ngất đi.

"Ta cảm thấy quận chúa đã mệt, người đâu, tiễn khách."

Lục Hành bình tĩnh nói: "Lời cũng đã nói xong, không cần lại tới đây nữa, sau này nếu như quận chúa đến thăm ta, liền trực tiếp đuổi nàng ra ngoài."

An Dương quận chúa bị các nha hoàn kéo xuống, Xuân mỹ nhân vẫn đứng đó, ngơ ngác giống như không thể tin được.

"Lục Hành..."

Nàng không dám tin tưởng, bước về phía trước hai bước: “Trước kia ngươi không như thế này.”

"Trước kia ngươi rất thận trọng, sẽ không hành xử lỗ mãng như vậy. Ngươi có phải đã xảy ra chuyện gì?"

Vừa nói nàng vừa bước về phía trước. Vươn tay muốn nắm lấy tay Lục Hành.

Trên mặt đều là vẻ quan tâm.

Ta cũng cảm thấy Lục Hành có gì đó không ổn.

Hắn vốn là một người cực kỳ thận trọng, nhưng không hiểu sao hiện tại lại lớn mật tới vậy.

Lần trước không cùng hoàng đế giải thích, hiện tại lại trực tiếp ra tay với An Dương.

“Lục mỗ trước đây cẩn trọng, cũng chỉ vì muốn một mảnh đất, một nơi có thể sống thật tốt không có vướng bận.”

“Nhưng mà cho dù cẩn trọng đến thế nào, đều không thể trốn thoát khỏi vận mệnh, vậy thì cần gì phải cẩn thận.”

Vận mệnh gì?

Lục Hành có thể biết được vận mệnh của mình sao?

Tay Xuân mỹ nhân ở giữa không trung hồi lâu, chỉ đành xấu hổ rụt về, vẻ mặt chân thành nói: “Vận mệnh mà vương gia nói chỉ là bởi vì thân phận của ngài mà không thể bước lên ngôi vị."

"Có điều, chuyện này cũng không phải không thể thay đổi."

"Những lời ta nói nói lúc trước vẫn còn hiệu lực."

Nàng tựa hồ sợ Lục Hành không tin, nhét một miếng ngọc bội vào tay hắn:

“Chỉ cần chưởng sự sản nghiệp đứng tên ta nhìn thấy ngọc bội này, nhất định sẽ nghe theo sự an bài của vương gia.”

"Chỉ cần vương gia muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể."

42

Lục Hành sẽ chấp nhận liên minh với Xuân mỹ nhân sao?

Tâm tình của ta có chút phức tạp.

Về công mà nói, Xuân mỹ nhân đối với Lục Hành không phải thật lòng, nàng ta chỉ muốn lợi dụng hắn.

Còn về tư mà nói…

Ta không hy vọng Lục Hành hợp tác với nàng ấy.

Đêm tối, ta nấp ở cửa thư phòng của Lục Hành nhìn lén.

Hắn hình như vừa tắm xong, mái tóc đen buông xuống, chỉ khoác một chiếc áo choàng, ngón tay thon dài cầm văn thư, dưới ánh nến nghiền ngẫm.

Hừ! Tên khốn!

Vẫn còn làm bộ làm tịch đọc sách!

Lúc này ta cảm thấy hắn hơi ngước mắt lên, ta giật mình sợ hãi, khi nhìn lại, hắn vẫn như cũ tiếp tục đọc.

Làm ta sợ muốn chết.

Nhìn sườn mặt tuấn mỹ của hắn, ta ủ rũ:

Hừ, dù đẹp trai đến đâu thì cũng có ích gì?

Quả nhiên, Lục Hành buông sách xuống, cầm ngọc bội lên xem xét.

Chắc hẳn hắn đang nghĩ về điều kiện của Xuân mỹ nhân hấp dẫn đến mức nào.

Lục Hành buông mặt ngọc xuống, cầm cây bút trên bàn lên.

Tốt.

Rất tốt.

Hiện tại hắn nhất định là muốn viết thư cho Xuân mỹ nhân nói đồng ý.

Nói không chừng qua mấy ngày nữa liền tình chàng ý thiếp gặp dưới ánh trăng, phu thê cùng nhau trở về nhà.

Càng nghĩ ta càng chua xót, tức giận đến nghiến răng, đúng lúc đó, phía sau vang lên một giọng nói:

"Thường Thường."

Lục Hành nói: "Nàng đang làm cái gì?"

43

Tôi nói, “A, không có gì, chỉ muốn ngắm trăng một chút.”

Lục Hành ngước mắt nhìn bầu trời tối đen. Nói: "Ồ? Vậy trăng đêm nay thế nào?"

Ta gật đầu: “Ánh trăng rất đẹp, sáng động lòng người.”

Hắn cười nhẹ một tiếng, lông mày từ từ giãn ra, kéo lấy tay ta nói:

"Thường Thường, giúp ta viết thư."

Hẳn là viết thư đồng ý cho Xuân mỹ nhân đi.

Ta miễn cưỡng để hắn lôi vào thư phòng.

Chữ viết của Lục Hành rất đẹp, nhưng ta cố ý viết nguệch ngoạc vài nét lên giấy, giả vờ kinh ngạc nói:

“Ai nha, Vương gia, ta thật sự là tay run.”

Lục Hành bình tĩnh nói: “Không sao, ta từ từ dạy nàng.”

Quả nhiên.

Nhìn hắn trên giấy viết thượng “Tương tư tương kiến tri hà nhật, thử thì thử dạ nan vi tình*”, trong mắt ta đều vô cùng chua xót.

*Tạm dịch: Nhớ nhau không biết ngày nào gặp, lúc này đêm ấy chứa chan tình.

Đây từng là bài thơ Lục Hành viết cho Xuân mỹ nhân ở kiếp trước.

Vì cái gì giờ phút ta vẫn còn vì Lục Hành mà khổ sở?

Lục Hành ở phía sau nói: “Ta sẽ chỉ viết bài thơ này cho người ta yêu.”

Quả nhiên.

Ta nhẹ giọng: "Ồ, vậy sao, vậy ngươi mau viết thư cho nàng."

Lục Hành không trả lời, ôm ta, sau cổ ta cười nhẹ: “Đồ ngốc.”

Hắn hôn vô cùng cẩn thận, từ cổ dần bò trên khuôn mặt, lại bò đến nơi khác….

Dần dần…

Ta cảm thấy như mọi thứ trước mắt đều mông lung.

Giống như rơi vào sương mù, cái gì cũng không thấy rõ.

44

Ngày hôm sau, chiếu chỉ của hoàng đế được truyền đến vương phủ.

Xuân mỹ nhân, được phong làm phi tần.

Hoàng đế quyết định lễ phong phi phải được tổ chức thật lớn thê nên nên Lục Hành, người vẫn đang bị cấm túc, cũng phải tham dự.

Trong khi chờ đợi ở sảnh, ta đổ mồ hôi lạnh.

Rõ ràng... phương hướng khác với kiếp trước, tại sao hiện tại Xuân mỹ nhân vẫn được phong phi?

Lục Hành nhận lệnh: “Bổn vương cùng vương phi nhất định sẽ tới.”

E là tới cướp tân nương.

Kiếp trước, thời điểm sắc phong phi của Xuân mỹ nhân, Lục Hành đã mất bình tĩnh muốn phá hủy buổi lễ.

Khiến hoàng đế lần thứ hai càng thêm kiêng kị hắn.

Bây giờ nhìn lại, tất cả điều này là không thể tránh khỏi.

Nhìn Lục Hành đứng trước bàn ngọc tỉ mỉ lựa chọn lễ vật, trong lòng không khỏi có chút chua xót.

"Thường Thường, cây trâm này thế nào?"

Ta nhìn kỹ, là một viên ngọc hòa điền nguyên chất được chạm khắc hình dáng phượng hoàng.

“Ta thấy chẳng ra gì.” Ta tức giận nói: “Không tốt bằng đôi trâm bên này.”

Lục Hành bất đắc dĩ cười: “Một đỏ một xanh? Đây là cây trâm nàng thấy đẹp?”

Tất nhiên ta không nghĩ một đỏ một xanh trông đẹp.

Nhưng cứ nghĩ đến đây là lễ vật Lục Hành tặng cho Xuân mỹ nhân ta lại không vui.

Lục Hành đặt chiếc kẹp tóc mà ta đã chọn xuống, sau đó lại cẩn thận tỉ mỉ chọn một bộ trang sức, đều là những kiệt tác xinh đẹp quý giá, ra lệnh cho người hầu phía sau lấy một bộ hoa phục.

Quả nhiên.

Tiến trình lịch sử không có khả năng thay đổi.

Cho dù đó là sự sủng ái của hoàng thượng đối với Xuân mỹ nhân hay tình yêu của Lục Hành dành cho nàng.

Không ngờ, sau khi hoa phục được đưa tới, Lục Hành lại cười nói:

"Đi giúp vương phi thay đi."

Trong chốc lát ta đã hiểu ý của Lục Hành: Hắn muốn giả bộ đối tốt với ta để kích thích Xuân mỹ nhân.

Kiếp trước hắn cũng từng làm như vậy, nhưng đối tượng lúc đó là Tố Hàm.

Hiện giờ đổi thành ta.

Nhìn ta trong gương với y phục cùng trang điểm lộng lẫy, tiểu nha hoàn bên cạnh kêu lên:

"Vương phi thật đẹp!"

Thân là sát thủ, ta cần che giấu dung nhân chính mình thật tốt.

Không cần xấu hay đẹp, chỉ cần tầm thường, không khiến người khác chú ý là được.

Vì vậy, cho đến nay ta đều chưa từng chăm chút cho bản thân.

Nhìn chính mình trong gương.

Ta cũng bị sốc: Trước nay ta chưa từng nghĩ ta cũng có thể xinh đẹp như vậy.

Tuy nhiên, Lục Hành lại không lộ ra vẻ kinh ngạc gì lớn, chỉ cười nói: “Đi thôi.”

Cũng đúng.

Trừ bỏ Xuân mỹ nhân, trong lòng hắn cũng sẽ không còn có thể chứa thêm ai khác. truyện kiếm hiệp hay

Mặc kệ trong lòng chua xót, ta vẫn tự trấn an:

Sao phải khổ sở, chỉ đối với mày tốt một chút, giúp mày báo thù. Mày ngủ với hắn mấy đêm, cũng không thiệt thòi gì.

Lục Hành cứ nhắm mắt ngồi trong xe ngựa, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Lễ phong phi của Xuân mỹ nhân kém hơn nhiều so với kiếp trước. Lúc này ở kiếp trước, Xuân mỹ nhân đã cùng hoàng đế trải qua mấy lần sinh tử, hoàng đế vì thế mà đối với nàng rễ tình đâm sâu, điển lễ phong phi dựa theo đại lễ phong hậu mà làm.

Ta vẫn còn nhớ khi đó đi vòng quanh hoàng cung, thấy Xuân mỹ nhân đội vương miện đính ngọc trai cùng đá quý, đón ánh mắt ái mộ của Lục Hành cùng một đám thanh niên tài tuấn, chậm rãi bước về phía hoàng đế, trên mặt mang theo đắc ý lại cung kính.

Mà lúc này đây.

Trang sức của nàng rõ ràng không còn đẹp đẽ xa hoa như trước, không biết vì sao sắc mặt lại vô cùng kém, nhìn thấy Lục Hằng đi tới, nàng có chút mừng rỡ:

"Thỉnh an vương gia."

Ánh mắt nàng đảo qua trên người ta cũng Lục Hành, khóe miệng cười cười nhưng ánh mắt lại lóe lên tia hận ý:

“Trong hộp của vương gia…… Là cái gì?”

Ta nhớ ra rồi.

Đây là cốt truyện kiếp trước.

45

Theo kiếp trước, Lục Hành sẽ tặng Xuân mỹ nhân trâm ngọc gia truyền.

Tuy đơn sơ nhưng đó là vật duy nhất mẹ Lục Hành để lại cho hắn.

Trâm ngọc này biểu đạt cho tâm ý của Lục Hành.

Quả nhiên, Lục Hằng mở hộp ra, bên trong là một cái trâm ngọc.

Ta nhìn thấy khóe miệng Xuân mỹ nhân thoáng qua một nụ cười không dễ phát hiện, nhưng vẫn ra vẻ kinh ngạc:

“Vương gia…… Đây là vật gì?”

Vẻ mặt Hoàng đế ở phía sau bắt đầu có vẻ mặt u ám.

Lục Hành cười nói: "Cái này là mẫu thân ta để lại, bà ấy từng nói muốn giao nó cho người quan trọng nhất trong lòng ta."

Trong ánh mắt dịu dàng của Xuân mỹ nhân, Lục Hành ôn nhu nói: “Cho nên, hôm nay ta mang nó tới.”

Xuân mỹ nhân xấu hổ nói: “Vương gia, cái này……”

Lục Hành quay người đối mặt với ta: "Thường Thường, lại đây, ta đeo lên cho nàng."

Ta:???

Xuân Mỹ Nhân:???

Ta ngơ ngác nhìn Lục Hành cài trâm ngọc lên tóc ta: “Hoàng Thượng cùng Xuân phi nương nương yêu thương hòa thuận, thần chỉ là muốn mượn không khí vui mừng này, để thần cùng Vương phi cũng có thể trăm năm ân ái vĩnh viễn không chia lìa, Xuân phi nương nương sẽ không để bụng phải không?”

Xuân mỹ nhân cũng cười nói: “Vương gia và vương phi tình cảm sâu nặng, ta đương nhiên không để bụng.”

Lục Hành phất tay nói: "Ta đã chuẩn bị đồ trang sức đắt tiền nhất Thái Nguyệt Cư cho Xuân phi nương nương. Ta cảm thấy Xuân phi nương nương sắc đẹp hơn người nhất định sẽ được hoàng thượng sủng ái. Dâng lên đi."

Chiếc hộp mở ra, lộ ra đồ trang sức nạm trân châu đá quý giống như kiếp trước.

Thời điểm Xuân mỹ nhân biến đổi sắc mặt, Lục Hành cười nói: “Loại vật đẹp đẽ quý giá này mới có thể xứng đáng với thân phận của nương nương.”

Hắn lùi lại một bước, nắm lấy tay ta, sắc mặt nhẹ nhõm nói với hoàng đế: "Thần có một thỉnh cầu, mong hoàng thượng cho phép."

"Vi thần hy vọng kiếp này có thể cùng nàng bên nhau cả đời."

"Xin hoàng thượng ban cho thần một mảnh đất nhỏ, cho phép thần rời đi kinh thành, cùng Bùi Thường thành hôn.”

Quay lại nhìn ta đang ngơ ngác, Lục Hành cười khẽ:

"Thường Thường..."

"Hiện tại, còn muốn giết ta không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.