Chương trước
Chương sau
6

Cái gì mệt?

Mệt cái gì?

Trong nháy mắt, ta đột nhiên hiểu được ý của Lục Hành.

Thằng nhãi này là…… là muốn ta thể hiện lòng trung thành với hắn!

“Làm việc cho chủ tử, thuộc hạ cam tâm tình nguyện vượt qua núi đao biển lửa.”

Ta vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Không sợ mệt mỏi, gian khổ, cho dù phải c.h.ế.t cũng không một lời oán than!”

Hắn hơi mở mắt, đôi mắt lưu li khẽ liếc nhìn tôi một chút, rồi mỉm cười khép lại.

Bộ dáng thần bí lại khó lường, đúng là làm ta mở mang tầm mắt...Mới là lạ.

Không biết vì sao, Lục Hành hiện tại càng ngày càng trở nên khó nắm bắt.

Nếu nói lúc trước ta có thể đoán được một vài ý nghĩ trong lòng của hắn, thì giờ đây ta căn bản không đoán ra được cái gì.

Hắn có vẻ vô cùng hưởng thủ cảm giác khi ta nhìn hắn, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhã.

Thế nhưng chẳng chờ ta có thể nhìn ra được cái gì thì xe ngựa đột nhiên dừng lại.

Một thanh âm yêu kiều từ bên ngoài vọng vào:

"Đây là xe ngựa của Hành ca ca phải không?"

"Tôi muốn gặp Hành ca ca!"

7

Xong rồi.

Là An Dương quận chúa.

Theo cốt truyện, quận chúa An Dương cũng giống như ta, mang tâm tư gây rối với Lục Hành... A, không phải, là tâm tư mến mộ.

Nhưng mà, tính tình nang vô cùng kém, bất kỳ người phụ nữ nào đến gần Lục Hành nàng đều dùng thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn.

Kiếp trước, sau khi ta chết, An Dương quận chúa nghi ngờ Mai phi mà Lục Hành sắp xếp bên cạnh hoàng đế cùng hắn dan díu, lập tức tặng một bát thuốc độc g.i.ế.t c.h.ế.t Mai phi.

Lục Hành mất đi sự ủng hộ của hậu cung, cuối cùng dẫn đến mưu phản thất bại.

Ta không thể trêu vào vị đại tỷ này, đứng dậy, đang định xoay người xuống xe ngựa, đột nhiên cảm thấy cổ tay bị kéo lại.

Lục Hành nắm tay ta, nhìn tôi thật sâu.

Ta lắp bắp: “Vương…… Vương gia, người……”

Hắn nắm chặt đến mức giống như muốn xiết ra vết thương.

Cặp mắt lưu li cũng mất đi ý cười ấm áp như gió xuân, nhìn ta chằm chằm.

Ta chưa từng thấy dáng vẻ này của hắn, nơm nớp lo sợ giải thích: “Cái đó…… Vương…… Vương gia ta…… Ta không phải muốn chạy……”

Ta chính là muốn chạy, nhìn ngươi như vậy ta càng muốn chạy.

Một lúc sau, hắn lại buông ra, trên mặt khôi phục bình tĩnh. Nói với người bên ngoài: “Tiếp tục đi.”



Gã sai vặt đáp một tiếng ”Vâng”, liền muốn quất roi, An Dương quận chúa vội vàng nói:

“Chờ đã!”

"Hành ca ca, ngươi không thấy ta sao?"

Không chỉ nàng ấy, ta cũng bất ngờ.

Lục Hành tuy rằng nội tâm âm ngoan, nhưng ngoài mặt lại ngụy trang vô cùng tốt.

An Dương quận chúa tuy rằng tùy hứng, nhưng vì xuất thân của nàng nên hắn cho phép nàng ở cạnh mình làm xằng làm bậy.

Ngay cả ta, cũng từng bị nàng trói vào ghế và dùng roi tẩm nước muối đánh suốt hai ngày một đêm.

May mắn, ta từ nhỏ lăn lộn khổ cực, da dày thịt béo.

Nếu không, chỉ sợ ta đang sớm c.h.ế.t ngay đêm đó.

Lục Hành liếc mắt nhìn biết cảm hoảng sợ trên khuôn mặt ta một cái, khẽ mỉm cười nói với bên ngoài:

“Tiếp tục đi.”

Lời nói tuy nhẹ nhưng lại vô cùng đáng tin,

Một lời giải thích cũng không muốn nói cho An Dương quận chúa.

Xe ngựa mới chạy được hai bước, liền nghe thấy phía sau xe ngựa có tiếng khóc lớn của nàng.

Tên b.i.ế.n thái này hôm nay có chút không thích hợp, ta cười gượng: “Hôm nay thời tiết không tồi”, đang muốn lặng lẽ cách xa hắn một chút, thì bị hắn nắm lấy cổ tay.

Cánh tay thon dài hơi dùng chút lực, ta không tự chủ được ngã vào trong l.ồ.n.g ngực hắn.

Hắn dùng ngón tay nâng cằm ta lên, buộc ta cùng hắn đối mặt.

Từ đôi mắt như lưu li của hắn, ta thấy khuôn mặt kinh hoàng thất thố của mình, phản chiếu trong đôi mắt hoa đào hơi híp lại của hắn, chợt có một loại mỹ cảm kinh tâm động phách.

Làm ta cảm thấy, giây tiếp theo hắn có thể bóp c.h.ế.t ta.

"Bùi Thường..."

Hơi thở của hắn quanh quẩn bên tai.

Hắn chăm chú nhìn đôi mắt ta:

“Ngươi rốt cuộc là ai?”

8

Ta lắp bắp nói “Đương… đương nhiên là người của vương gia.”

Nếu ngươi còn không buông tay, ta lập tức sẽ thành người c.h.ế.t của ngươi!!!

"Vậy sao?"

Hắn chậm rãi nhếch lên khóe môi, sắc mặt rõ ràng vô cùng lạnh lùng, lại bởi vì màu hoa đào này mà không hiểu sao lại có chút quyến rũ.

"V….vâng."

Hắn không lên tiếng, những ngón tay như ngọc nhẹ nhàng vuốt ve khóe môi ta, phảng phất đang sờ một tuyệt thế mỹ nhân. Ít nhất cũng phải là “trầm ngư lạc nhạn”, “bế nguyệt tu hoa”, “quốc sắc thiên hương”, “khuynh quốc khuynh thành”.

Lục Hành đột nhiên bật cười một tiếng, chậm rãi nói: "Ngươi còn rất không khách khí."

Cái gì?

Cái gì không khách khí?

Có phải là ta ngồi chưa đủ đoan trang?

Ta ngạc nhiên nhìn lại, hắn lại làm như không có chuyện gì xảy ra, thu tay lại, nhắm mắt ngồi trong xe ngựa.

Trên khuôn mặt như ngọc vẫn hàm chứa mỉm cười như thường lệ.

Giống như người vừa thất thố không phải hắn.

Trải qua chuyện này, ta hoàn toàn từ bỏ ý định nhảy ra khỏi xe chạy trốn —— lỡ như An Dương quận chúa đuổi theo, chỉ sợ ta sẽ bị cơn tức giận của nàng tiễn đi luôn.

Đi một đường, cuối cùng cũng đến được yến tiệc Lạc Dương.

Càng đến gần yến tiệc, tim ta càng bang bang đập nhanh.

Trong giấc mơ, ta chính là c.h.ế.t ở yến tiệc này.

Cảm giác đau đớn khi bị kiếm xuyên qua ngực, hơi thở thoi thóp, nỗi đau tột cùng khi bị vô số vũ khí của lính canh đâm thủng, cho tới bây giờ đều rất rõ ràng.

Ta đi theo Lục Hành, cảm giác lòng bàn tay như muốn đổ mồ hôi.

"Đừng sợ."

Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên từ trên đỉnh đầu.

Ta hơi giật mình, ngẩng đầu lên, sắc mặt Lục Hành vẫn như thường, tiếp tục trò chuyện cười nói với thừa tướng trước mặt.

Ảo giác.

Chắc chắn là ảo giác.

Lục Hành sao có thể để ý tới sự sống c.h.ế.t của ta?

Ta tự giễu cười, đột nhiên nghe thấy một trận ồn ào trong đám đông.

Tới rồi.

Xuân mỹ nhân.

9

Không hổ là một nữ nhân được cả hoàng đế và Lục Hành yêu, ngay khi Xuân mỹ nhân xuất hiện, toàn bộ đều như tĩnh lặng.

Nàng ấy vô cùng xinh đẹp, khóe mắt đuôi lông mày đều mang theo quyến rũ như có như không, rõ ràng là khuôn mặt diễm lệ, nhưng vẻ mặt có chút bướng bỉnh, lại thêm vài phần sắc bén.

Ta quay lại nhìn, thấy Lục Hành như đang suy tư nhìn nàng.

Phi! Cẩu nam nhân!

Dựa theo cốt truyện ban đầu, Xuân mỹ nhân sẽ bị Lệ tần làm cho khó xử, sau đó Lục Hành giả bộ đến giải vây cho nàng, khiến cho hoàng đế ghen tuông.

Hoàng đế vốn còn cách với Xuân mỹ nhân một tầng giấy mỏng, đêm nay đã trực tiếp cưỡng bức nàng.

Kết quả là Xuân mỹ nhân được thăng chức chỉ sau một đêm, từ mỹ nhân bỏ qua tần vị trực tiếp thăng phi.

Không lâu sau đó, trong chuyến du ngoạn, nàng và Lục Hành đều bị sơn tặc bắt đi.

Trải qua chuyện này, Lục Hành đối với nàng hoàn toàn là rễ tình đâm sâu, yêu đến điên cuồng.

Quả nhiên, Lệ tần uốn éo, bước tới trước mặt Xuân mỹ nhân quát:

"Lớn mật! Đây là yến tiệc, chỉ có phi tần trở lên mới có thể tham dự."

"Một mỹ nhân nho nhỏ, có tư cách gì tới đây?"

10

Tới rồi!

Ta nhắm chặt mắt lại chờ đợi Lục Hành ra mặt.

Một lúc sau, một chút âm thanh đều không có, ta hoang mang mở mắt ra.

Xuân mỹ nhân bị ép quỳ trước mặt Lệ phi, quật cường treo trên mặt một giọt nước mắt không chịu rơi.

Còn Lục Hành thì nhàn nhã đứng bên cạnh ta, nghiền ngẫm đánh giá biểu cảm trên mặt ta.

Ta dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn: Đi đi, còn chờ cái gì?

Ngược lại ý cười trong mắt hắn càng sâu.

Nam nhân này đầu óc hỏng rồi có phải không?

Bên này Lục Hành đang cười, bên kia Lệ tần bắt đầu hát tuồng: “Bữa trước ta đang ngủ trưa, bị thanh âm ồn ào đánh thức. Nghe nói là ngươi chạy tới cung của ta vớt một con chó dưới hồ? "

"Đúng."

Xuân mỹ nhân ngẩng cao đầu: "Mỗi người sinh ra đều bình đẳng. Cho dù là một con chó con cũng là sinh mệnh. Thần thiếp không thể trơ mắt nhìn nó chịu c.h.ế.t."

"Ngay cả khi làm hỏng giác ngủ của nương nương, thần thiếp, cũng tuyệt đối không hối hận."

Lời nói chính nghĩa, giọng điệu đanh thép lại mạnh mẽ.

Trong lúc nhất thời, các vị tuấn kiệt trong yến tiệc đều thì thầm, vài vị là thiếu niên tài tuấn trong triều cũng cũng đưa ánh mắt thưởng thức về phía nàng.

"Ồ?" Lệ tần tức giận đến mũi đều phồng lên: "Vậy ngươi con mẹ nó muốn thì tự mình làm, bảo nha hoàn của ta xuống cứu làm gì! Nàng ta bây giờ còn đang sốt cao không dậy nổi!"

"Con chó của ngươi là sinh mệnh, nha hoàn của ta thì không phải, đúng không?"

Xuân mỹ nhân nghẹn trong giây lát, đại khái là thấy mình đuối lý, lập tức rơi nước mắt:

“Là thần thiếp sai, nương nương muốn đánh muốn phạt, thần thiếp không một câu oán hận.”

"Chỉ là con chó con này vô tội thôi, chỉ xin nương nương, giơ cao đánh khẽ."

Nói một hồi, nước mắt nàng chảy xuống thành dòng.

Rơi đến khuôn mặt nàng trông càng thêm quật cường.

Ta cảm thấy xuân mỹ nhân hẳn cũng có chút ít xấu xa, đúng không?

Lệ tần căn bản chưa nói muốn g.i.ế.t con chó, chỉ muốn thay nha hoàn đòi công đạo, kết quả bị Xuân mỹ nhân nói một hồi, như thể nàng là ác nhân tội ác tày trời.

Lệ tần tức giận đến bật cười: "Được, được, được, ngươi đứng lên, ngươi đứng lên, chúng ta nói chuyện."

Xuân mỹ nhân hiện tại càng không chịu đứng dậy, vừa rồi còn nói mỗi người đều bình đẳng, nhưng bây giờ nàng lại quỳ xuống. Lệ tần kéo cũng không đứng dậy, lúc bọn họ đang lo lắng, thái giám bên kia lớn tiếng:

“Hoàng Thượng giá lâm!”

Lần này mọi người đều quỳ xuống.

Ngoại trừ Lục Hành.

Đúng vậy, bởi vì tiên hoàng chỉ dụ, Lục Hành đã sớm được miễn quỳ.

Hoàng đế chậm rãi đi vào, nhìn thấy Lục Hành đứng cao như trúc ngọc, sắc mặt hơi cứng đờ, sau đó lại hòa nhã nói: "Chư vị bình thân."

Với một âm thanh xào xạc, mọi người đều đứng dậy.

Ngoại trừ Xuân mỹ nhân.

Hoàng đế khẽ cau mày, nhẹ nhàng nói: " Diên Loan, nàng vì sao không đứng dậy?"

Xuân mỹ nhân cúi đầu rơi nước mắt không nói một lời, ngược lại, nha hoàn bên cạnh lại ủy khuất nói:

"Bệ hạ, vừa rồi... Vừa rồi Lệ tần nương nương phạt chủ tủ quỳ trước mặt mọi người, chủ tử..."

"Câm miệng."

Xuân mỹ nhân quay lại, nhẹ giọng quát nàng một tiếng, mới thấp giọng nói:

“Thần thiếp không tuân thủ cung quy, tỷ tỷ, nàng phạt cũng là đúng……”

Thật đỉnh, ta xem đến nghẹn giọng.

Kiếp trước bởi vì Lục Hằng kịp thời tới giúp đỡ, ta liền không phát hiện nàng có chút tài năng?

Quả nhiên, hoàng đế càng nghe được lời này của nàng, càng thêm đau lòng, cau mày quay đầu nhìn Lệ tần:

“Lệ tần! Ngươi vì sao lại làm khó Diên Loan?”

Lệ tần ủy khuất: “Bệ hạ, yến tiệc này từ trước đến nay chỉ có phi tần trở lên mới có thể tham dự. Xuân mỹ nhân không hiểu quy củ trước đây, thần thiếp chỉ là căn cứ chế độ cũ xử phạt nàng.”

Được rồi, Lệ tần quả thực rất mạnh mẽ!

Sắc mặt của hoàng đế đột nhiên trở nên khó coi.

Rốt cuộc, nàng nói đúng, phi tử của chính mình không tuân theo quy củ, Lệ tần cũng không làm gì sai.

Hắn ho nhẹ một tiếng, đưa ánh mắt nhìn về phía Lễ Bộ thượng thư ở một bên: "Trình khanh, ngươi cảm thấy nên làm như thế nào?"

Lễ Bộ thượng thư vội đưa bậc thang:

"Bẩm hoàng thượng, tuy rằng có chế độ cũ, nhưng…… Xuân mỹ nhân mới vào cung, cho nên người không biết thì không có tội."

Đúng như dự đoán, tên cẩu hoàng đế này dựa theo bậc thang mà leo xuống: "Thôi. Hôm nay là ngày lành, không nên gây rắc rối. Xuân mỹ nhân, nàng ở lại đây, sau này phải thận trọng từ lời nói đến việc làm.."

Tuy rằng nàng được ở lại, nhưng những ánh mắt thưởng thức của mấy vị thiếu niên tài tuấn đã rời đi.

Nàng dường như cũng nhận ra điều này, không cam lòng cắn môi, thấp giọng "Vâng" liền đi về phía này.

Nhìn nàng càng ngày càng tới gần, ta không hiểu sao lại cảm thấy hoảng hốt.

Thanh kiếm trong giấc mơ vẫn vô cùng rõ ràng trong tâm trí ta.

Mũi kiếm sắc bén xé toạc quần áo, hung hăng xuyên qua làn da ta, phá vỡ cơ bắp của ta, xỏ xuyên qua trái tim ta!

Còn chưa ngã xuống, có vô số thanh kiếm từ mọi hướng lao tới!

Đau.

Thực sự rất đau.

Hơi thở gấp gáp, Xuân mỹ nhân cách ngày càng gần.

Mắt thấy nàng sắp đi tới trước mặt, chân ta đều mềm nhũn.

“Bùm” một tiếng, quỳ rạp xuống đất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.