Tu Kiệt rón rén bước tới gần nơi Hà Ân đang ngồi uống trà , hắn lên tiếng khiến nàng có chút giật mình vì hắn .
"Chủ nhân ! Ta đã tìm được kế sách đi khỏi đây mà không bị phát hiện rồi !"Hắn cười ngốc .
"Nói !" Hà Ân lạnh lùng trả lời .
"Ta đã dùng được thuật ảo mộng rồi !Tuy không khiến bọn lính ngủ được quá lâu nhưng cũng đủ thời gian để chúng ta rời khỏi đây trước khi chúng tỉnh lại !" Hắn cười hề hề rồi chạy biến đi thu xếp đồ đạc .
"Ồ ! Nhanh vậy sao ? Ta mới hạ lệnh cho ngươi xong mà , còn chưa tới ba canh giờ đã tìm ra cách ! Có rủi ro gì không vậy ? " Hà Ân dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Tu Kiệt .
"Hì hì chủ nhân ! Ta chắc chắn lần này sẽ rời đi được mà với lại ta bảo đảm sẽ không có trục trặc gì đâu , người yên tâm đi !" Hắn nói xong rồi tiếp tục thu dọn đồ đạc cần thiết .
"Tốt nhất là như vậy ! À ta quên hỏi ngươi , việc khôi phục lại ký ức của ta và pháp lực có sự tham gia của Minh Viễn ,Tuyết Nhan nhưng chúng còn quá nhỏ sao có thể giúp ta được ? " Hà Ân khó hiểu nhìn hắn trong lòng lại nổi lên một sự nghi ngờ trong ánh mắt nàng dành cho hắn .
Hắn dừng tay thu dọn đồ tự đập một cái rõ đau lên trán mình rồi nói .
"Ta quên mất ! Nhưng nếu không có hai sự trợ giúp của hai vị tiểu chủ thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uyen-nhu-mau-den-day-voi-ta/1816324/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.