Hà Ân vừa đi vừa khóc, về đến phủ nàng thấy có vài tên lính đứng trước cổng nhìn qua cũng biết bọn họ không phải người trong phủ của cha nàng.Nàng chạy vào thì thấy Du Thế Hãn đang ở trong đại sảnh chờ mình còn cha nàng thì không thấy đâu, mẫu thân của nàng cũng không có trong phủ nàng liền bước tới trước mặt Du Thế Hãn quát lớn tên “Du Thế Hãn “hắn đang ngẩn ngơ bị Hà Ân quát nên giật mình như tỉnh cơn mơ ấp úng nói chuyện với Hà Ân.
“Uyển...Uyển Nhu nàng về rồi. Nàng đi đâu thế? Ta chờ nàng cả buổi chẳng thấy nàng đâu cả.”__Du Thế Hãn cười toe toét hỏi.
Hà Ân nhìn hắn có vẻ ngây ngô nàng bèn nảy ý muốn trêu chọc hắn một phen, nàng bất ngờ lấy một tay che ngực trái sau đó ngã quỵ xuống sàn vờ như mình đang đau đớn lắm quả nhiên Du Thế Hãn liền cúi xuống đỡ Hà Ân dậy rồi chạy đi gọi thái y.Hắn vừa rời khỏi Hà Ân phủi tay đứng dậy ngồi trên ghế ung dung uống trà miệng gọi bảo Nhạn Ảnh mang chút bánh ngọt và trái cây lên.
Lúc sau Du Thế Hãn trở về cùng một thái y, Hà Ân thản nhiên ngồi ăn bánh và trái cây như không có chuyện gì mặc cho ai kia đang bực tức và lo lắng đương nhiên là sợ nàng bị làm sao rồi, Hà Ân bảo Nhạn Ảnh tiễn thái y còn mình thì lại ngồi xuống ghế tiếp tục ăn còn Du Thế Hãn thì nổi cáu thật sự hắn quát Hà Ân.
“Nàng đùa kiểu gì vậy hả? Biết ta lo lắng cho nàng lắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uyen-nhu-mau-den-day-voi-ta/1816293/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.