Chương trước
Chương sau
"Thì ra là thích mùi vị nồng nặc như vậy, không sợ bị nghẹn chết sao?"
Triệu Chí Long không hài lòng vì bị sỉ nhục ở nơi công cộng, nhìn bóng lưng của hai người và hét lên.
Nhìn thấy ánh mắt của mọi người đang nhìn mình, anh ta cười càng điên cuồng hơn.
Nhưng điều khiến anh ta tự hào hơn cả là hai người một nam một nữ sắp đi ra tới cửa đã dừng lại vì chuyện này.
Một người có thân hình mũm mĩm trở nên cứng đơ và khuôn mặt của người phụ nữ đó trở nên ủ rũ.
Tuy nhiên, nụ cười của anh ta không ở trên mặt được quá lâu bởi cú đấm dồn dập bất ngờ của Lăng Thiên Vũ nhanh chóng khiến anh ta ngã xuống đất trông rất khó coi.
Sau khi Lăng Thiên Vũ đấm Triệu Chí Long, anh hừ lạnh một tiếng rồi mạnh tay kéo Trương Uyển Nhi ra khỏi nhà hàng.
Đi đến bên ngoài khách sạn, Lăng Thiên Vũ hít một hơi thật sâu và liếc nhìn Trương Uyển Nhi đang gục đầu trước khi chậm rãi buông ra. Sau khi lấy lại tự do, Trương Uyển Nhi lập tức tìm một góc và quay mặt vào tường.
Mặc dù anh không thể nhìn thấy biểu hiện của cô hoặc không nghe thấy giọng nói của cô, nhưng nhìn thấy vai cô co giật, anh đoán rằng cô hẳn đang khóc. Không hiểu sao trong lòng anh lại dấy lên một nỗi khó chịu không thể giải thích.
Anh rút ra một điếu thuốc đã lâu không động đến, hút hai hơi, ném xuống đất rồi dùng chân dập tắt.
Đã lâu tôi không hút điếu thuốc vì trước đây "cô ấy" không cho phép.
Dường như sau khi người phụ nữ đó rời đi, bất cứ khi nào anh cáu gắt, hoặc khi bóng đêm lặng lẽ nhớ cô, Lăng Thiên Vũ sẽ vô thức châm một điếu thuốc. Đừng hút thuốc vì lợi ích cho phổi ư, dù gì nó cũng chỉ là bộ phận lọc khí thôi mà.
Sau nhiều năm, anh không ngờ rằng mình sẽ đột nhiên nghĩ đến người phụ nữ đó, anh lắc đầu tự nhủ đừng suy nghĩ nhiều nữa.
Ý nghĩ về "cô ấy" đã khiến anh phát cáu rồi, nhưng người phụ nữ mập mạp vẫn khóc lóc, anh lại càng sốt ruột hơn. Anh biết rất rõ từ nhỏ điều anh không thể chịu đựng được nhất là khi nhìn thấy phụ nữ khóc.
Bà thím béo này quá rắc rối và anh dường như đã dành quá nhiều thời gian không cần thiết cho cô ta. Anh muốn quay lưng bỏ đi vì nghĩ rằng mình đã giúp cô đủ rồi.
Anh thậm chí tin rằng có nhiều sự lựa chọn cũng như trải nghiệm trong cuộc sống, và đây là cuộc sống.
Hơn nữa, anh cũng có cả trăm lý do để không quan tâm đến cô nữa.
Tuy nhiên, ngay cả khi anh nghĩ như vậy, hành vi của anh trở nên không tự nguyện. Khi anh tỉnh lại, anh đã đến bên cô và làm một hành động mà ngay cả anh cũng không thể tin được.
Trương Uyển Nhi không muốn Lăng Thiên Vũ nhìn thấy mặt mỏng manh của cô, nhưng tâm trạng dao động lúc này khiến cô không thể kiềm chế được nữa. Vì vậy, cô quay vào một góc và quay lưng lại với người đàn ông phía sau cô, và cô đã khóc.
Đau quá, tim đau quá.
Cô cảm thấy trái tim mình đau đớn dường như có ai đó đang bóp nghẹt trái tim cô một cách không thương tiếc. Sự sỉ nhục và lợi dụng của đối tượng mà cô đã thầm thương trộm nhớ bao nhiêu năm. Cô những tưởng sau khi tốt nghiệp sẽ không còn nóng lòng với anh nữa, tình yêu thầm kín này cũng sẽ dần phai nhạt theo thời gian.
Tuy nhiên, khi nhận được cuộc gọi từ anh, lòng cô không khỏi bồi hồi và mong chờ.
Sau tất cả, đó là người đầu tiên cô thích kể từ khi cô sinh ra.
Nhưng giờ đây, những hy vọng và kỳ vọng dù là nhỏ nhất cũng đã bị xóa sổ và không còn nữa.
Mặc dù Triệu Chí Long nói đùa, cô cũng cư xử như không có chuyện gì xảy ra, nhưng chỉ có cô mới biết mình khó chịu như thế nào. Từ nhỏ cô đã quen với việc này, ngụy trang để không cho mọi người nhìn thấu.
Cứ tưởng cô có thể chịu đựng được về nhà, làm sao biết cô không kiềm chế được cảm xúc khi rời nhà hàng. Và ngay khi cô sắp gục xuống vì khóc, đột nhiên một lòng bàn tay ấm áp lớn được chụp lại.
"Người đàn ông như vậy có đáng không?"
Lăng Thiên Vũ đến bên cạnh cô, an ủi cô, nói một cách bất lực.
Anh không biết mình bị làm sao khi bước tới, xoay người phụ nữ mập mạp quay lưng về phía mình, ôm cô vào lòng và ôm thật chặt.
Ban đầu, anh nghĩ mình sẽ cảm thấy lo lắng sau khi làm một động tác như vậy, và sau đó ngay lập tức đẩy cô ra sau khi tỉnh dậy. Nhưng thay vì như vậy, anh lại càng ôm chặt cô hơn.
Anh nghĩ, chắc anh điên rồi!
Nếu không, làm sao anh có thể đột nhiên cảm thấy người phụ nữ béo ú này trong vòng tay anh khiến anh cảm thấy thoải mái không thể giải thích được. Và cảm giác mềm mại thậm chí còn khiến anh cảm thấy rất thoải mái khi ôm.
Chết tiệt, anh ta đang nghĩ gì vậy? Anh chắc là điên rồi!
Bản thân không bình thường đủ để anh khó chịu, nhưng người phụ nữ trong vòng tay anh lại thêm phần cản trở, cả người anh gần như khó chịu. Hít một hơi thật sâu, kìm nén ý muốn mất bình tĩnh, anh ta mặt mày u ám nói:
"Nghe tôi nói này, người như vậy không đáng khóc!"
Nói xong lập tức cúi đầu, tránh ánh mắt của người qua đường. Vừa rồi anh ta gầm lên quá lớn, rất nhiều người qua đường nghe thấy tiếng động đều nhìn sang. Cố gắng lờ đi cái nhìn kỳ lạ của họ, trong thâm tâm anh có ý muốn đánh ai đó ngay bây giờ.
Những người này cho rằng anh đang bắt nạt bà thím béo này!
Có thật không!
Không muốn người đi đường nhận ra, nếu anh lại xuất hiện trên các tiêu đề thì chắc chắn anh sẽ không xong với lão già nhà anh, chính vì vậy điều anh phải làm là ngậm miệng lại và tìm cách an ủi người phụ nữ béo này. Tuy nhiên, điều anh không biết là cảnh anh vừa ôm đã được lưu vào thẻ nhớ trong máy ảnh của đám phóng viên.
Không biết qua bao lâu sau giọng nói run rẩy của Trương Uyển Nhi vang lên.
"Tôi.. không khóc vì anh ấy."
Mặc dù giọng nói có chút nghẹn ngào muốn khóc, Lăng Thiên Vũ vẫn nghe rõ những gì cô nói.
Anh cúi đầu liếc nhìn cô, thấy cô vẫn đang khóc, anh không khỏi thở dài, nhẹ giọng hỏi.
"Cô không khóc à?" À Không? Tại sao cô khóc? "
Nghe vậy, Trương Uyển Nhi vội vàng lau đi nước mắt trên mặt, biểu thị sẽ không khóc nữa. Cô phải nói rằng khi Lăng Thiên Vũ vừa đến ôm cô, đầu của Trương Uyển Nhi đã ngây ra một lúc.
Và với tính cách trong quá khứ của cô, khi anh nghiêng người, cô nên đẩy anh ra.
Nhưng thay vì đẩy anh ra như cô vẫn thường hay làm thì cô lại dựa vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh.
Như thể nắm chặt khúc gỗ trong nước, giữ chặt để mình không bị nước cuốn trôi đi.
Mặc dù cô và Lăng Thiên Vũ không phải là bạn, nhưng họ đã gặp nhiều bất hạnh khi gặp nhau. Những khi cô bất lực và buồn bã nhất, anh lại quay ra đề nghị giúp cô một tay.
Từ nhỏ, cô đã không có nhiều bạn bè, và cô luôn âm thầm cho rằng những gì xảy ra với mình. Vì vậy, cho dù là chuyện ăn mặc hay đi cùng cô đến nhà hàng, Trương Uyển Nhi đều biết ơn Lăng Thiên Vũ Yu từ tận đáy lòng.
Nhìn người phụ nữ mập mạp đang đứng trước mặt mình không ngừng lau nước mắt, Lăng Thiên Vũ rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Dù không muốn thừa nhận nhưng anh có chút bị hụt hẫng khi cánh tay anh bỗng chốc trống rỗng.
Anh biết hôm nay nhất định mình có chuyện, nếu không anh sẽ không dị thường như vậy.
Trương Uyển Nhi cảm thấy ánh mắt của Lăng Thiên Vũ có chút nóng bỏng, cô chỉ cảm thấy mình rất khó chịu nên cúi đầu né tránh một chút. Không ngờ, chiếc nơ này lại khiến cô chú ý đến vết bẩn trên chiếc váy.
" Xin lỗi, chiếc váy đã bị bẩn. Cái đó.. tổng cộng là bao nhiêu? Tôi sẽ trả lại tiền cho anh. "
Dù cô ấy không biết giá của em nó là bao nhiêu, nhưng mọi thứ ở mức giá" MỚI-ẢNH "chắc chắn là cao ngất trời.
Trương Uyển Nhi ơi là Trương Uyển Nhi, bây giờ mày chỉ lo lắng về việc liệu giá có quá muộn hay không!
Dù biết mã giá này chắc chắn sẽ khiến cô xót xa trong thời gian dài nhưng dù trả góp thì cô nhất định cũng sẽ trả hết.
Lăng Thiên Vũ đã giúp cô rất nhiều không liên quan, và cô không có lý do gì để anh trả tiền. Tuy nhiên, những gì Lăng Thiên Vũ nói tiếp theo khiến cô không nói nên lời ngay lập tức và cô không biết phải trả lời như thế nào.
" Không cần. "
" Vậy tôi sẽ rửa sạch sẽ và trả lại. "
" Tôi đã nói, không cần nữa. "
Nghe thấy Lăng Thiên Vũ từ chối mà không hề nghĩ ngợi gì, lông mày của Trương Uyển Nhi nhảy dựng lên. Cô biết người đàn ông này nhất định là một con heo nhà giàu, nhưng cô không thân với anh ta, cho nên cô thật sự không thể để anh ta tiêu phí này.
" Nhưng.. "
" Nếu không muốn mặc thì cô có thể vứt! "
" Ý tôi không phải vậy.. "
Thấy Lăng Thiên Vũ có vẻ tức giận, Trương Uyển Nhi cố gắng giải thích, nhưng sau một hồi nói chuyện vẫn không thuyết phục được Lăng Thiên Vũ. Cuối cùng, cô không còn cách nào khác ngoài việc lắng nghe những câu càm ràm và âm thầm chấp nhận lòng tốt của Lăng Thiên Vũ.
" Cảm ơn anh. "
Cô chưa bao giờ là một người tham lam, và cô sẽ không bao giờ chấp nhận sự ưu ái hay lòng tốt từ bất cứ ai một cách dễ dàng.
Lần này, cô chân thành biết ơn Lăng Thiên Vũ.
Nửa giờ sau, xe đến nhà cô ở dưới lầu, Trương Uyển Nhi không quên cảm ơn Lăng Thiên Vũ một lần nữa rồi mới xuống xe.
Dù hôm nay mọi thứ không được suôn sẻ nhưng với sự đồng hành của người đàn ông này, mọi thứ dường như không đến nỗi tệ. Vì vậy, cô cảm ơn Lăng Thiên Vũ từ tận đáy lòng của cô.
" Không có gì."
Nhìn Trương Uyển Nhi nở nụ cười, Lăng Thiên Vũ không đáp lại nhiều, chỉ liếc cô một cái, sau đó quay mặt đi chỗ khác. Cuối ngày, anh cảm thấy mệt mỏi và muốn nghỉ ngơi trước khi đến công ty.
Trương Uyển Nhi không khỏi khựng lại khi thấy anh như không muốn nói thêm nữa mà nhanh chóng xuống xe chào tạm biệt anh. Lên lầu, cô lấy chìa khóa ra, chần chừ một lúc rồi mới mở cửa.
Trước khi vào nhà, Trương Uyển Nhi đã cởi giày cao gót từ lâu vì sợ bị phát hiện.
Sau khi xem xét cẩn thận căn phòng và nhà bếp, cô yên tâm vì chắc chắn rằng không có ai trong phòng.
Sư tử Hà Đông nhà cô không có ở đó, nhưng không biết khi nào bà ấy sẽ về, vì vậy cô nên thay đổi cơ thể của mình càng sớm càng tốt!
Đúng rồi! Báo, trước tiên hãy tìm tờ báo và giấu nó đi!
Cô chạy đến bàn ăn, thấy tờ báo hình như vẫn chưa có ai động vào cô liền thở phào nhẹ nhõm rồi bước vào phòng với tờ báo trên tay. Sau khi vô phòng, cô đi về hướng tủ quần áo.
Cô muốn tìm một bộ đồ thoải mái để thay bộ đồ khó xử này, nhưng khi đi qua gương, cô không thể không dừng lại. Cô có phải là người phụ nữ trong gương không? Cô đẹp như vậy từ bao giờ?
Cô vẫn luôn có tính cách của một người bảo thủ, cô chưa bao giờ ăn mặc hở hang và cũng không quan tâm đến ngoại hình của mình.
Nhưng dù sao thì cô vẫn là phụ nữ, và đã từng mơ tưởng đến việc ăn mặc đẹp, mặc váy đẹp, đi hẹn hò và những thứ tương tự. Chỉ là cô luôn tự nhắc nhở bản thân rất thực tế rằng những thứ đó không phù hợp với người phụ nữ mập mạp như mình. Chắc chắn, mọi thứ về những giấc mơ này thực sự không phù hợp với cô vàà cô tin tưởng về điều đó
Trương Uyển Nhi tự giễu trong lòng vì vết bẩn dính trên chiếc váy.
Như tiền bối Triệu Chí Long vừa nói, cô vẫn còn vụng về sau một khoảng thời gian dài không gặp mặt.
Ngay cả chị của lọ lem dù trang điểm lộng lẫy đến đâu thì cũng không thể thay đổi sự thật rằng cô ấy là một con vịt con xấu xí và cô thì không khác là bảo nhiêu
Đối mặt với hình ảnh phản chiếu trong gương vừa giống vừa không giống mình, Trương Uyển Nhi cười buồn, sau đó xoay người mở tủ, lấy quần áo đi tắm rồi lao vào phòng tắm.
Cô luôn được biết đến là một nữ nhân sau khi tắm xong, lần này tắm toàn bộ gần một tiếng đồng hồ. Xả nước tát liên tục vào mặt, cô lại bắt đầu khóc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.