Chương trước
Chương sau
"Cô không nhìn vào gương để xem cô trông như thế nào hay sao? Cô nghĩ tôi có thể yêu cô không? Một con chim sẻ sẽ không trở thành phượng hoàng kể cả khi nó bay, chưa kể cô vẫn là một con chim sẻ béo và không thể bay chút nào. Cô nói có phải Không? Haha!"
Nhìn thấy Trương Uyển Nhi ngồi ở chỗ đó không nói lời nào, Triệu Chí Long càng nói càng hăng. Cuối cùng, anh ta còn cười một cách điên cuồng.
Đùa thôi, sao anh ta có thể yêu một người phụ nữ mập mạp như vậy!
Trương Uyển Nhi nghe xong những gì anh nói, chỉ cảm thấy trái tim như bị ai đó bóp chặt. Giờ đây cô cảm thấy đột ngột đau đớn, nắm chặt tay thành nắm đấm, cố nén nước mắt, luôn cắn chặt môi dưới, không nói một lời.
Cô luôn ghét những người tấn công mình nhất, nhưng đây là tiền bối của cô, và là đối tượng mà cô phải lòng trong nhiều năm là học sinh, cô thấy rằng mình bất lực để bác bỏ.
Nhìn sắc mặt Trương Uyển Nhi tái nhợt, Triệu Chí Long biết rằng trò đùa của mình có hơi to tát. Sau khi che giấu sự bối rối của mình bằng một tiếng ho nhẹ, anh ta đổi chủ đề và nói.
"Được rồi, tôi đùa đấy, đừng tức giận. Chúng ta đừng nói về điều này. Thực ra, hôm nay tôi hẹn bạn ra ngoài vì tôi muốn nhờ bạn về vấn đề quảng cáo, hãy nghĩ.."
Trong khi nói, anh ta đã lấy ra một phong bì lớn từ trong cặp và cắt thẳng vào chủ đề. Gần đây, công ty của anh có hoạt động quảng bá sản phẩm, với tư cách là trưởng phòng kinh doanh của bộ phận tuyên truyền, anh phải tìm cách quảng bá sản phẩm của công ty với chi phí ít nhất và hiệu quả nhất về mặt quảng bá.
Ban đầu anh ta đang buồn không biết phải làm gì, và đột nhiên nghĩ rằng Trương Uyển Nhi hiện đang làm DJ cho một đài phát thanh nổi tiếng nào đó, và anh ấy đã có một ý tưởng. So với quảng cáo truyền hình, chi phí quảng cáo phát sóng chắc chắn là thấp nhất.
Không phải công ty không mua được mà là Triệu Chí Long muốn giá tốt hơn, để người của công ty có cái nhìn khác về anh. Nếu Trương Uyển Nhi đồng ý và có thể giúp anh ta, thì càng tốt!
"Nhìn xem. Sau hai tháng ký hợp đồng, cô có thể được đưa ra mức giá cao hơn."
"Em.. Em không phải người của bộ phận kinh doanh, vì vậy em không biết."
"Vậy tôi có thể nhờ cô nói chuyện với bộ phận bán hàng của bạn được không? Tốt nhất là giá càng thấp càng tốt."
Triệu Chí Long vừa nói xong, đang tính uống nước thì bỗng chạm tới nước ấm liền chảy xuống đỉnh đầu, lên mặt. Anh kêu lên, gần như lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi, chỉ thấy một người đàn ông đang đứng phía sau khiêu khích chờ anh.
Trên thực tế, Trương Uyển Nhi đã hoàn toàn choáng váng khi nhìn thấy Lăng Thiên Vũ đổ trà từ ấm trà lên đầu Triệu Chí Long. Khi cô phản ứng lại, ấm trà trong tay Lăng Thiên Vũ đã cạn đáy. Sau đó cô mới phát hiện ra người đàn ông này đã khiến Triệu Chí Long xấu hổ đến nỗi không giấu mặt đi đâu được. Nhìn thấy hình ảnh của Triệu Chí Long lúc này, cô đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Cô biết Lăng Thiên Vũ đang đòi lại sự công bằng cho mình, nhưng khoảnh khắc tiếp theo, nhìn thấy Triệu Chí Long nắm chặt tay, giống như lửa giận bùng cháy, cô không khỏi có chút kinh hãi. Cô nhớ rằng khi Triệu Chí Long còn là học sinh anh ta nổi tiếng ăn chơi, vì vậy cô không thể không bắt đầu lo lắng cho Lăng Thiên Vũ.
Lo lắng cho anh ấy không có nghĩa là cô quan tâm đến anh ấy, chỉ vì nó xảy ra là vì anh ấy đòi lại công bằng cho cô mà thôi. Nếu không phải cô rủ anh vào cùng, e rằng chuyện này sẽ không xảy ra. Vì vậy, cô cảm thấy mình phải có trách nhiệm với anh.
"Mẹ kiếp, mày dám đổ trà lên người tao?"
Từ trước đến nay Triệu Chí Long luôn chú ý đến hình ảnh của mình, vì tức giận tột độ đã chỉ vào Lăng Thiên Vũ và quát mắng. Hắn khi lớn lên chưa bao giờ thấy nhục nhã như vậy ở nơi công cộng.
"Sao? Tao đang thưởng cho mày."
"Mày.."
"Này, thưởng cho mày tuy tao thấy tiếc cái này bình trà Long Tỉnh thượng hạng."
So với sự tức giận của Triệu Chí Long, biểu hiện của Lăng Thiên Vũ lại vô cùng bình tĩnh. Lời nói giết người nghĩa là gì, tại thời điểm này Lăng Thiên Vũ đã có cách giải thích tốt nhất.
Lăng Thiên Vũ không phải là một người tọc mạch, nhưng khi nhìn thấy đàn ông bắt nạt phụ nữ, anh chỉ không thể chịu đựng được.
Đừng nói về những sự sỉ nhục khác nhau của tên cặn bã này với Trương Uyển Nhi, có lẽ anh đoán được người bên kia đang tìm kiếm thím béo này với mục đích gì chỉ sau khi nghe thấy đoạn quảng cáo được đề cập trong cuộc trò chuyện giữa hai người.
Mặc dù không có tình cảm với Trương Uyển Nhi, nhưng anh không biết tại sao, nhìn thấy cô bị người khác ức hiếp và lợi dụng, anh sẽ đấu tranh giải oan cho cô. Đúng, cô ấy béo nhưng có một điều anh phải thừa nhận là cô ấy béo và dễ thương.
Hơn nữa, anh cho rằng dù đàn ông không thích phụ nữ thì cũng không cần xúc phạm cô ấy, xỉ nhục cô ấy ở bên ngoài và khiến cô ấy phải chịu những xấu hổ mà đáng lẽ ra cô ấy không phải chịu. Một người đàn ông như vậy chỉ đơn giản là một người xấu!
Đầu tiên, anh ta đến muộn và yêu cầu một người phụ nữ đợi anh ta hơn nửa giờ. Sau khi xuất hiện, anh ta không hề tỏ ra xin lỗi vì đã đến muộn mà ngược lại còn đùa cợt với trái tim của Trương Uyển Nhi và thêm phần bẽ mặt cho cô ấy.
Lăng Thiên Vũ không thể bình tĩnh được nữa nên cầm ấm trà đi đến bàn phía sau. Anh cho rằng mình là người có tư chất cao như thế nào, bởi vì vừa rồi Trương Uyển Nhi miêu tả hắn cô nói hắn là người nổi tiếng của trường học và là hội trưởng ở trường trung học nơi cô ấy học trước đây. Nhưng nhìn thấy tên lưu manh lúc này, trong lòng anh không khỏi buồn nôn.
Trông "đẹp trai" sao? Thím béo à cô có nhìn lầm không thế?
Nam sinh trong trường này xấu trai đến thế là cùng, xấu trai như vậy sao có thể coi là đẹp trai? Hừm, anh còn đẹp trai gấp mấy lần tên này.
Không phải anh tự cao, mà quả thực là như thế mà ngay cả Trương Uyển Nhi, người đang đứng bên cạnh cũng có quan điểm như vậy. Cô không khỏi tự hỏi không biết khi còn là học sinh mình đã bị mù, sao lại có thể thích một người đàn ông như vậy?
"Chết tiệt!"
Lăng Thiên Vũ thật sự không nói nên lời, Triệu Chí Long nhất thời nhịn không được, liền trực tiếp thượng cẳng tay hạ cẳng chân với Lăng Thiên Vũ.
Trương Uyển Nhi nhìn Triệu Chí Long giơ tay đấm mạnh vào khuôn mặt đẹp trai của Lăng Thiên Vũ, cô hoảng sợ nhắm mắt lại không dám nhìn. Cô đã nghĩ rằng Lăng Thiên Vũ sẽ bị đánh thậm tệ nhưng không giống như những gì cô đã nghĩ bởi vì ngay sau đó những gì cô nghe thấy tiếp theo là tiếng hét của Triệu Chí Long.
Nhìn thấy nắm đấm của Triệu Chí Long rơi xuống mặt mình, Lăng Thiên Vũ nhanh chóng vụt sang một bên, choáng váng vì đã thoát khỏi cú đấm. Triệu Chí Long thấy mình đấm Lăng Thiên Vũ thất bại, lập tức có chút tức giận, liền chuẩn bị tấn công lần nữa.
Lần này, Lăng Thiên Vũ không có thời gian để né tránh, nhưng anh đã đáp trả đủ nhanh để đón lấy cú đấm. Siết nắm đấm trong lòng bàn tay mạnh hơn một chút, Lăng Thiên Vũ vặn vẹo và ngay sau đó là tiếng kêu đau đớn của Triệu Chí Long.
Trương Uyển Nhi bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ đến mức sững sờ đứng ở nơi đó. Cô không biết từ khi nào, Lăng Thiên Vũ đã kéo cô lại đằng sau lưng anh và bảo vệ cô như gà mẹ bảo vệ con mình. Lăng Thiên Vũ liếc nhìn người phụ nữ phía sau anh sau đó nói với Triệu Chí Long.
"Tao cảnh cáo mày, nếu mày lại dám động đến cô ấy, tao nhất định sẽ cho mày tơi bời đó, biết chưa hả!"
Sau khi lời cảnh cáo phát ra, Lăng Thiên Vũ khịt mũi sau đó quay người nắm tay Trương Uyển Nhi và đi về phía lối ra của nhà hàng. Lăng Thiên Vũ từ tận đáy lòng đã coi thường anh ta khi một người đàn ông dùng trái tim giả bộ của mình với người phụ nữ mập này vì sự nghiệp của anh ta. Hai người đi không được mấy bước, phía sau truyền đến giọng nói khó chịu của Triệu Chí Long.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.