Triệu Nhị Ngưu cấp tốc chạy thẳng về phía cổng thành, đến nơi mới phát hiện cổng thành còn đang đóng mà, phải tới sáng mai mới mở. Nhìn cổng thành cao cao, lại nhìn nhìn vóc dáng thấp bé của mình, Triệu Nhị Ngưu thở dài, thong thả đi đến ụ đất gần bên ngồi bệt xuống, nhưng chợt nghĩ ra nếu Trầm Trọng Sơn biết mình chạy trốn, phái người đuổi bắt thì làm thế nào, vì thế lại vội vàng trốn ra phía sau, co người thành một đoàn.
“Đêm nay vẫn còn lạnh quá a! Bụng cũng hơi đoi đói, biết vậy thì nên ăn ít gì đó rồi mới trốn đi a! Ai….”
Triệu Nhị Ngưu lẩm bẩm, nhớ lại đồ ăn ngon cùng điểm tâm trong phủ Trầm Trọng Sơn, còn có cả giường nệm ấm áp.
Chờ chờ liền bất giác rơi vào giấc ngủ.
Mặt trời lên cao, Triệu Nhị Ngưu bị nắng chiếu chói mắt mà tỉnh giấc, bật người đứng lên nhìn về phía cửa thành, tốt rồi a, mở, vội vội vàng vàng chạy tới, nhìn vệ binh canh thành xếp hàng nghiêm chỉnh hai bên, tức thì chột dạ..
“Sẽ không bắt ta, sẽ không bắt ta, sẽ không bắt ta….”
Cúi đầu nhất cổ tác khí* xông ra cửa thành.
“Da? Hắc hắc, ta đi ra!”
Hồi đầu nhìn cổng thành không hề có động tĩnh gì như là muốn bắt người, Triệu Nhị Ngưu thở phào một hơi, xốc tay nải bước đi.
Một loạt những hành động ngốc nghếch của hắn thật đúng là làm ám vệ Tam ẩn thân tại cách đó không xa buồn cười muốn chết, đúng là tên đại ngốc mà, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uyen-bao-uyen/2158980/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.