Triệu Nhị Ngưu nghĩ mình mắc bệnh, thấy Trầm Trọng Sơn tim liền đập mạnh liên hồi, như là sắp nhảy ra đến nơi.
Ngồi trên ghế, Triệu Nhị Ngưu cầm khối điểm tâm bỏ vào miệng, liếc mắt nhìn Trầm Trọng Sơn đang ngồi đọc sách gần đó, rồi lại vội vàng nhìn sang chỗ khác, sờ sờ ngực.
“Nương a, sao lại đập nhanh như vậy a?”
Triệu Nhị Ngưu thầm nói.
Kỳ thật, Trầm Trọng Sơn cũng không phải đang đọc sách, làm bộ làm dáng thôi, thấy Triệu Nhị Ngưu thoáng liếc mình một cái, Trầm Trọng Sơn nở nụ cười, buông sách, đi đến bên Triệu Nhị Ngưu.
Triệu Nhị Ngưu cứng người, toàn bộ lực chú ý đều đặt vào nhất cử nhất động của Trầm Trọng Sơn.
Trầm Trọng Sơn cầm một khối điểm tâm, tinh tế thưởng thức.
“Hoa quế cao này vào miệng liền tan, ngọt hương ngon miệng.”
Triệu Nhị Ngưu đứng phắt dậy, cũng không dám nhìn Trầm Trọng Sơn.
“Ta…Ta muốn đi ngủ!”
Dứt lời liền vội leo lên giường, giữ chặt chăn, trùm kín đầu.
Trầm Trọng Sơn nhìn đống to to ở trên giường, đi qua, ôm cả chăn lẫn người vào lòng, Triệu Nhị Ngưu sợ hãi, vội vàng chui đầu ra, hai má đỏ bừng.
“Mau thả ta ra!”
Trầm Trọng Sơn cười cười, càng ôm chặt.
“Không thả!”
“Ngươi….Ngươi….Ngươi!”
Triệu Nhị Ngưu bắt đầu giãy dụa, nhưng hắn bị khóa chặt trong chăn, Trầm Trọng Sơn lại dùng lực, Triệu Nhị Ngưu làm sao giãy ra được.
“Nhị Ngưu, ta có chuyện muốn nói với ngươi, ngươi đừng giãy nữa có được không.”
Triệu Nhị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uyen-bao-uyen/2158978/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.