“Anh đem thư ký tiểu thư sa thải rồi sao?” Mục Dương vừa bước vào văn phòng, liền kinh ngạc hướng Lê Khải truy hỏi.
Nhớ tới thư ký tiểu thư khóc đến lê hoa đái vũ, bộ dạng thương tâm ủy khuất, Mục Dương trong lòng cực kỳ thắc mắc. Làm việc cũng không gây lỗi gì, đang êm đẹp như thế nào lại đem người ta sa thải chứ?
Lê Khải mắt điếc tai ngơ, tiếp tục bận rộn với công chuyện trong tay.
Mục Dương vốn định giúp thư ký tiểu thư cầu tình, lại cảm thấy bản thân không có quyền gì đi lo lắng những chuyện không đâu này. Đi đến bên cạnh Lê Khải, bắt gặp máy tính còn đang mở game, cậu lại kêu lên, “Oa! Anh nhất định không thực sự làm việc đi, cư nhiên còn chơi game nữa?”
“Treo máy.” Lê Khải cầm tập văn kiện đi ra ngoài, “Tôi đi họp, cậu cứ tùy tiện chơi.”
Nhìn hình ảnh trong game, Mục Dương thật nóng lòng muốn thử, hai mắt mở to đầy chờ mong, nói với người phía sau: “Tôi giúp anh chơi game được chứ? Tôi cũng muốn chơi, để tôi thử một tí nha!”
“Muốn chơi thì cứ chơi đi.” Lê Khải đồng ý, sau đó ra khỏi văn phòng.
Thấy người đã đi xa, Mục Dương tùy tiện ngồi xuống chiếc ghế tổng tài, xoay xoay vài vòng, miệng khen thoải mái, sau đó nhìn lại nhân vật trong game, đang đứng trong khu vực các hồng danh treo máy. Đem acc săm soi từ đầu đến chân hết một lượt, cậu phát hiện món trang bị lấy đi của mình cũng đang cất trong túi.
Mục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uy-tiem-tru-ba/2446412/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.