Lúc Lê Khải trở về, Mục Dương lén nhìn đồng hồ, phát hiện mới hơn ba giờ chiều một chút. Cậu liền hỏi: “Anh tan tầm rồi?”
Lê Khải ừ một tiếng, đi vào phòng ngủ, thuận tay đóng cửa lại.
Mười giờ đi làm, ba giờ đã hết ca, điều này khiến Mục Dương càng thêm tò mò về công việc của đối phương.
Mục Dương trong lòng tự cân nhắc trước nên làm thế nào để tra hỏi vấn đề này. Cửa phòng mở, Lê Khải từ bên trong đi ra, trên người là quần áo sạch sẽ vừa mới thay xong.
Mục Dương thật sự không thể hiểu nổi người đàn ông đứng trước mắt mình, thay quần áo còn phải trốn trong phòng, cũng đâu phải mấy bé gái này nọ, mắc gì phải hành xử kỳ quái như vậy!
Trông thấy đối phương đi về phía nhà vệ sinh, Mục Dương cũng tò tò theo sau, làm bộ bâng quơ hỏi: “Anh là nghề gì vậy? Xem chừng thật nhẹ nhành a? Sớm như vậy đã tan ca rồi.”
“Ừ.”
Này coi là câu trả lời được sao?
Mục Dương biết, muốn moi thông tin từ miệng người này, coi bộ còn khó hơn lên trời đây.
Mục Dương nhìn người đàn ông nọ bắt đầu rửa tay một lần rồi một lần nữa, rõ ràng đã rửa, hắn vẫn không hài lòng, nhìn nhìn một hồi lại đưa tay bỏ dưới vòi nước.
“Anh đây là mắc một loại bệnh.” Mục Dương nhắc. Những tưởng chỉ là một loại thói quen bất thường trong cuộc sống, nhưng hiện tại có thể thấy, rõ ràng thuộc loại bệnh tâm lý, là chứng ám ảnh cưỡng chế.
Mục Dương nói vậy, Lê Khải cũng không tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uy-tiem-tru-ba/115102/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.