Ngày hôm sau, Mục Dương còn đang trong mộng, Lê Khải đã dẫn theo một vị sư phó chuyên về trang trí phòng ốc tới trước nhà cậu.
Bác sư phó đứng trong nhà, nhìn quanh một vòng, sờ sờ bức tường bị ngấm nước ướt nhẹp, rồi rầm một cái, đem giấy dán tường xé toạc xuống, tiếc nuối nói: “Mấy chỗ này đều mốc meo hết cả rồi, mặt tường đều phải sửa lại hết.”
“Ai, không biết loại giấy dán tường tôi dùng còn bán hay không nữa.” Mục Dương có chút khó xử, nguyên lai lúc cậu mua giấy dán tường đã phải ngồi lựa thật lâu mới chọn được kiểu này. Lúc ấy chủ tiệm còn khen mắt nhìn của cậu thiệt tốt, loại giấy dán tường màu đào rực rỡ này số lượng có hạn, tuy rằng quý nhưng rất ư độc đáo, nếu không mua ngay, sau này muốn cũng chẳng còn.
Mục Dương thở dài, bác sư phó cũng thở dài theo, “Giấy dán tường này thật đẹp, chính là kiểu dáng này hơi khó tìm, muốn mua được giống hệt như vậy, chúng ta còn phải lùng sục một chút.”
“Không cần, đổi lại thành tường trắng xanh là được.” Lê Khải đứng ngay cửa điều động, mắt nhìn về phía phòng ngủ, đôi mày nhăn nhíu lại, “Tiện thể đem tường phòng ngủ đổi lại trắng xanh luôn.”
Nghe xong lời kia, Mục Dương cảm thấy có phần bất khả tư nghị, đây rốt cuộc là nhà ai vậy?
Cậu ngước đầu hướng về phía hai người lớn tiếng: “Ai bảo để tường trắng xanh? Tôi muốn giấy dán tường màu mè hoa lá!”
Bất đồng ý kiến của hai người khiến cho bác sư phó thực khó xử, hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uy-tiem-tru-ba/115101/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.