Nghê Tinh Kiều gặp cơn địa chấn đọc lèo một hơi hết cuốn tiểu thuyết Diêu Tự đưa, thứ Sáu khi bố mẹ làm thủ tục xuất viện mà hồn phách cậu vẫn ở tận đâu đâu.
– Sao thế? Không muốn rời xa nơi này à? – Nghê Hải Minh đỡ con trai ngồi lên xe lăn – Hay ở lại thêm mấy hôm nữa?
– Cảm ơn bố! – Nghê Tinh Kiều vội nói – Nhưng ở lại thêm thì không cần đâu ạ!
Tuy không cần đi học, không cần dậy sớm cũng vui, nhưng Nghê Tinh Kiều nằm cả ngày cũng nhàm. Cậu không muốn đi học nhưng muốn quay lại trường chơi.
Nếu ngày nào cũng có tiết thể dục thì tốt quá.
Nghê Tinh Kiều bắt đầu nằm mộng.
Khi rời khỏi bệnh viện, Nghê Tinh Kiều bỏ cuốn “Maurice” vào cái cặp cậu đeo sát bên mình, không biết tại vì sao mà cậu cứ thấy chột dạ, ôm cặp khư khư không dám rời tay.
– Trong cặp con có bom à? – Nghê Hải Minh hỏi con trai – Con buông tay là bom nổ hay gì?
Nghê Hải Minh tay đẩy xe, miệng chế giễu.
– Anh bé bé cái mồm thôi – Hoàng Tây đi bên cạnh trong tay xách theo túi thuốc và túi đồ ăn vặt với trái cây Nghê Tinh Kiều ăn dở – Không là lát nữa con trai anh bị người ta bắt đi đấy.
Nghê Tinh Kiều nghe bố mẹ mình chồng ca vợ xướng mà ung đầu, tất cả người lớn trong gia đình này đều cợt nhả hết!
Gia đình ba người nhà Nghê Tinh Kiều rời khỏi khu nội trú, chưa đến bãi đỗ xe thì nhìn thấy một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uu-ai/945291/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.