Diêu Tự bị Lâm Tự Châu làm cho hoang mang, nhưng anh cũng không để trong lòng. Đối với anh mà nói, chuyện này không đáng để bận tâm.
Nhưng mà anh vẫn muốn trêu Nghê Tinh Kiều một tí. Tối đến đưa bài tập cho Nghê Tinh Kiều, anh giả vờ hờ hững tiết lộ hôm nay mình được người ta tỏ tình.
Nghê Tinh Kiều đang ăn bim bim, cắn cái rốp, lườm anh:
– Ai thế?
– Mình này. – Diêu Tự vênh vang.
Anh đắc chí không phải vì được tỏ tình, mà là vì có thể dùng chuyện này để đánh thức Nghê Tinh Kiều cứng đầu gõ mãi không thông.
– Ý mình là ai tỏ tình với cậu? – Nghê Tinh Kiều chỉ đơn thuần hiếu kỳ thôi.
Thật ra Diêu Tự ở trường rất được mến mộ, chuyện này Nghê Tinh Kiều quá rõ. Năm lớp 10, hai người không chung lớp, một nữ sinh cùng lớp với Nghê Tinh Kiều biết được hai người thân thiết, còn nhờ Nghê Tinh Kiều đưa hộ thư tình.
Nhưng Nghê Tinh Kiều từ chối, cậu nói:
– Diêu Tự có hôn ước từ nhỏ với người khác rồi.
Sở dĩ Nghê Tinh Kiều nói như vậy chỉ là vì ghen tị với Diêu Tự, cậu cũng muốn nhận thư tình, nhưng không ai viết cho cậu hết.
Nghê Tinh Kiều từng muộn phiền vì chuyện này một thời gian dài, cậu thấy mình cũng đẹp trai đâu kém gì Diêu Tự, học cũng giỏi nữa mà, tại sao lại không được liệt vào danh sách “người yêu học đường lý tưởng” của mọi người chứ?
Cậu không phục, cuối cùng vào một tiết tự học buổi tối trăng thanh gió mát nọ, cậu đặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uu-ai/945290/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.