Nghe Hình Minh nói xong, trong đầu Thẩm Túc chỉ nghĩ đến một câu: Nếu không làm như vậy thì còn làm thế nào được nữa?
Binh lính Lĩnh Nam Vệ đã tới đạo Giang Nam, đoàn người Uông Ấn thì đã xuất phát. Ở Kinh Triệu, hiện giờ, hoàng thượng đang hôn mê, thái tử giám quốc, đạo Giang Nam gặp nạn lũ lụt, không dễ gì ông ta mới có được binh quyền...
Gần như đã có đủ thiên thời địa lợi nhân hòa rồi, nếu ông ta không làm vậy thì còn làm thế nào nữa?
Nếu không nắm chặt cơ hội này, chẳng lẽ còn định làm “tướng quân cứu tế” mãi hay sao?
Là một vị tướng từng lên chiến trường giết địch, mỗi khi nghĩ đến danh hiệu này, Thẩm Túc liền cảm thấy nhục nhã như bị người ta dúi đầu xuống đất. Kẻ địch còn không khiến ông ta nhục nhã, mà binh lính, tướng sĩ quốc triều lại khinh nhục ông ta như vậy.
Nhưng vậy thì sao?
Giang Nam giàu có, sung túc, là vùng đất trong mơ của rất nhiều người, nhưng với ông ta thì nó lại là đầm lầy, càng đi thì lún càng sâu. Cuối cùng, ngay cả giãy giụa cũng không làm được.
Thẩm Túc cười phá lên, sắc mặt lại càng thêm nghiêm túc, trầm giọng ra lệnh: “Nếu binh lính Lĩnh Nam Vệ đã đến đạo Giang Nam rồi thì cứ theo kế hoạch mà làm. Việc này giao cho ngươi phụ trách, tuyệt đối không được thất bại!”
Lần này, ông ta không đối đầu với một người bình thường mà là Uông Ấn - kẻ có tiếng là luyện binh số một trong quân đội.
Theo tin tức của lính trinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/593102/chuong-972.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.