Binh sĩ quân đội chính là thế lực duy nhất có thể đối phó với đề kỵ hiện nay, đối với mối uy hiếp này, Uông Ấn không thể không cẩn thận.
Nhất là khi Thẩm Túc từng có tiền lệ phái binh đi bảo vệ kho lương thực, mặc kệ vì sao phải làm như vậy, là quy phục thái tử hay là người nào khác thì cách làm này đều có vấn đề.
Từ điểm này, Uông Ấn cảm thấy Thẩm Túc này không thể tin tưởng.
Người vừa tồn tại uy hiếp vừa không thể tin tưởng, tuy vẫn chưa phải là kẻ thù nhưng cũng cần phải đối phó cẩn thận, phòng bị trước sẽ tránh được tai họa về sau.
“Thẩm Túc mượn binh sĩ Lĩnh Nam Vệ, hành động này hơi bất thường. Phong bá, bá lệnh cho Đường Ngọc dẫn theo một bộ phận đề kỵ chú ý tình hình những binh sĩ Lĩnh Nam Vệ kia. Động tĩnh của Giang Nam Vệ, giao cho Yến Thiên Quân.” Uông Ấn hạ lệnh.
“Vâng, chủ nhân, lão nô sẽ nói lại với đám người Đường Ngọc...” Phong bá đáp, lập tức nhớ lại lời Khánh Bá, bèn hỏi: “Chủ nhân, chỗ tiểu điện hạ... Tình hình không được tốt cho lắm, chúng ta vẫn phải trở về Kinh Triệu hay sao?”
Trịnh Vân Hồi đã biết thế cục tại Kinh Triệu, cũng biết chuyện cung Diên Hi bị phong tỏa, cậu bé đương nhiên vô cùng nóng ruột, muốn nhanh chóng trở về Kinh Triệu.
Cậu bé cũng biết, thiên tai lũ lụt đột nhiên bùng phát là chuyện con người không thể xoay chuyển được, nên cũng ngoan ngoãn không nói gì, lẳng lặng chờ đợi sắp xếp tiếp theo của Uông Ấn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/593098/chuong-968.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.