Gần đây Vĩnh Chiêu Đế thường hay cảm thấy mệt mỏi nhưng cơ thể lại không thấy khó chịu ở đâu. Thái y tới khám cũng không phát hiện ra bệnh tật gì, thế nhưng ông ta vẫn luôn cảm thấy sức khỏe của bản thân đang dần dần sa sút.
Trước đây ông ta có thể phê duyệt tấu chương liên tục hai ba canh giờ mà không hề cảm thấy mỏi mệt, nhưng bây giờ... ngay cả một canh giờ cũng không chịu nổi, bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, rất muốn kê đầu ngủ một giấc.
Ngay cả
chuyện giường chiếu ông ta cũng cảm thấy lực bất tòng tâm, cho nên thời gian tới chỗ các phi tần cũng giảm đi rất nhiều.
Mệt mỏi kiệt sức như vậy khiến Vĩnh Chiêu Đế có cảm giác sợ hãi khó nói thành lời: Trẫm còn chưa tới năm mươi, còn đang độ sung sức, lẽ nào trẫm... trẫm già rồi sao?
Ông ta càng nghĩ như vậy, trong lòng lại càng sợ hãi, đến cả việc triều chính cũng không còn tâm trạng đâu để xử lý.
Con người đều sẽ có lúc già đi, nhưng đối với bậc đế vương không gì không làm được thì việc phải chấp nhận sự thật rằng mình đang già đi là một điều vô cùng khó khăn, khó khăn hơn bất cứ người nào khác.
Trẫm già rồi, già rồi thì sau đó sẽ như thế nào.
Khi Vĩnh Chiêu Đế lại tỉnh từ trong giấc mộng một lần nữa, Cầu Ân vội bước đến trước mặt ông ta, ân cần hỏi han: “Hoàng thượng, người sao rồi? Hay là để nô tài đi mời Chu thái y tiến cung?”
Vĩnh Chiêu Đế lắc đầu, ra hiệu bảo Cầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/593082/chuong-952.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.