Diệp Tuy nhớ Vĩnh Phong Hào đã xảy ra chuyện vào lúc đạo Giang Nam gặp nạn lụt.
Bởi vì công trình thủy lợi không được sửa chữa, kho lương thực trống rỗng nên triều đình ra lệnh cho Vĩnh Phong Hào phát tiền bạc cứu trợ thiên tai. Thủ hào đạo Giang Nam mang danh “nửa quốc khố”, quan viên trong triều cho rằng chỉ cần thủ hào bỏ ngân lượng ra thì thiên tai ở đạo Giang Nam sẽ suy giảm.
Thế nhưng không ai ngờ rằng thủ hào đạo Giang Nam hoàn toàn không thể bỏ ra một thỏi bạc nào!
Dựa theo quy định của triều đình, kho bạc của thủ hào đạo Giang Nam phải có hai phần dành cho việc lưu thông hằng ngày, như thế vừa giúp thủ hào vận hành bền vững vừa xem như kho bạc của triều đình.
Diệp Tuy không rõ hai phần ngân lượng là bao nhiêu nhưng chắc là một con số cực kì lớn, thế nhưng thủ hào đạo Giang Nam lại không lấy ra được!
Vậy số tiền kia chạy đi đâu rồi?
Khi ấy nàng lo chăm sóc Vân nhi nên không biết tình hình cụ thể, có điều nàng nhớ kết quả cuối cùng. Tất cả tiền bạc của đạo Giang Nam đều thuộc về đạo Hà Nội, thủ hào đạo Giang Nam cũng không còn tồn tại nữa.
“Đại nhân, trưởng thôn Vân Gia này là chủ thủ hào đạo Giang Nam thật ư? Chàng nói xem, nếu quả thật có chuyện kho bạc thủ hào biến mất thì người của thôn Vân Gia có phải chết bất đắc kỳ tử không?”
Nàng không chờ Uông Ấn trả lời mà lắc đầu, lẩm bẩm: “Không đúng, hai việc này cách nhau quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/593080/chuong-950.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.