Sau khi Quý ma ma vào phòng, liếc mắt đã thấy sự thay đổi của Diệp Tuy.
Người đã trải sự đời sẽ có chút khác biệt, chứ đừng nói đến Diệp Tuy vào giờ phút này.
Môi của nàng sưng đỏ, trên cổ có vài dấu hồng, động tác đứng dậy cũng không quá linh hoạt. Con người xưa nay bình tĩnh trầm ổn, giữa mi mắt giờ đây lại mang theo sự mị hoặc, mắt phượng dịu dàng, khuôn mặt thêm ba phần diễm lệ.
Giống như hoa tươi nở rộ, đang triển lộ phong tình động lòng người nhất, khiến người ta rung động không nói lên lời.
Không cần phải hỏi, trong lòng Quý ma ma cũng đã có đáp án. Bà đến gần Diệp Tuy, cố nén nỗi kích động trong lòng, nhẹ nhàng nói: “Phu nhân, lão nô cảm thấy vui mừng thay cho người...”
Cô nương mà bà nhìn từ nhỏ đến lớn, coi là con gái của mình, cuối cùng cũng không còn chuyện gì phải tiếc nuối.
Ban đầu lúc nàng xuất giá, trong lòng bà có bao nhiêu lo lắng khổ sở thì bây giờ có bấy nhiêu thoải mái và vui vẻ.
Đốc chủ đại nhân rất tốt, đối xử với cô nương của bà rất tốt, nhưng chuyện giữa vợ chồng là chuyện thông thường của đời người, vợ chồng hòa thuận là nền tảng, giữa vợ chồng chỉ có tình không có dục là chuyện không thể được.
Như vậy đối với nàng và đốc chủ đều sẽ là sự tiếc nuối sâu sắc...
Hôm nay, điều tiếc nuối này được bù đắp, trong lòng Quý ma ma ngoài tràn đầy vui mừng ra cũng chỉ có vui mừng.
“Ma ma...” Diệp Tuy gọi, không biết nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/593044/chuong-914.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.