Nến đỏ chập chờn, lại có thêm cảm giác lờ mờ đẹp đẽ và tình ý kiều diễm khi nhìn qua tấm rèm lụa.
Uông Ấn và Diệp Tuy nằm ngửa trên giường, đắp chiếc chăn lông ngỗng ấm áp, bên trên còn thêu hoa văn cá nghịch nước.
Lúc nhìn thấy hoa văn này, cổ họng Diệp Tuy hơi nghẹn lại, vẻ mặt một lời khó diễn tả hết.
Nàng hoàn toàn không dám nghiêng đầu sang nhìn vẻ mặt của Uông Ấn, chắc hẳn hắn cũng cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Mất người Quý ma ma và Triệu Tam Nương đúng là quá giỏi…
Song, Diệp Tuy chỉ có thể cố gắng hết sức làm không nhìn hoa văn này, ai bảo nàng đã nói một câu “Được” kia?
Mặc dù nàng muốn Uông Ấn có thể nhanh chóng giải hết độc trong người, mặc dù đây cũng là điều nàng cầu mong trong lòng, nhưng khi nàng thật sự ngủ cùng giường với hắn, trái tim của nàng dường như không thể kiểm soát được, chỉ chực nhảy ra ngoài, còn cảm thấy tay chân không biết đặt ở đâu.
Ngày thường, vào thời điểm này, nàng sẽ uống trà cùng Uông Ấn, sẽ chuyện trò những việc linh tinh trong phủ, trong triều. Nhưng bây giờ… hai má nàng nóng như lửa đốt, cổ họng cũng khô khốc, không nói được nên lời.
Uông Ấn cũng vậy.
Hắn nằm yên lặng, hai mắt nhìn chằm chằm lên màn lụa trên đỉnh đầu, dường như muốn nhìn đến khi thấy hoa nở.
Người tập võ vốn có giác quan nhạy bén, tuy hắn không nhìn Diệp Tuy, nhưng hắn lại có thể cảm nhận rõ sự tồn tại của nàng.
Hắn có thể ngửi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/593027/chuong-897.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.