Khi mặt trời chiếu vào phòng, Vi hoàng hậu không chịu được bèn lấy tay che lên trán để ngăn những ánh nắng này.
Đây là ngày nắng hiếm hoi trong mùa đông, nhưng Vi hoàng hậu hoàn toàn không có tâm trạng hưởng thụ ánh nắng ấm áp này. Cho dù ánh nắng có rực rỡ hơn nữa thì trong lòng bà ta vẫn lạnh lẽo và u ám.
Đêm qua, bà ta trằn trọc không ngủ được, khó khăn lắm mới thiếp đi được một lát thì lại bừng tỉnh, cứ lặp đi lặp lại như vậy mấy lần thì trời sáng.
Ánh nắng chiếu rọi lên khuôn mặt tiều tụy và quầng thâm dưới mắt bà ta, đó là sự sợ hãi và mệt mỏi đã ngấm vào tận xương cốt, bất luận dùng bao nhiêu son phấn cũng khó mà che giấu được.
Cung nữ và nội thị của cung Khôn Ninh nín thở tập trung tinh thần, chỉ hận không thể làm con rối gỗ, đều quy củ và khuôn phép hơn bất cứ lúc nào trước đây.
Hoàng hậu nương nương vừa mới phạt đánh cung nữ trang điểm cho bà ta, bọn họ cũng không muốn bị ăn đòn.
Cho dù là những cung nữ ngày thường rất được Vi hoàng hậu coi trọng như Lục Cầm hay Hồng Tiêu cũng đều cẩn thận hầu hạ bà ta, không dám nhiều lời.
Vi hoàng hậu ra hiệu cho Hồng Tiêu dặm thêm một lớp son phấn cho bà ta rồi mới mở miệng hỏi: “Bên điện Tử Thần có tin tức gì không?”
Giọng nói của Vi hoàng hậu trầm khàn như bị hít nhiều khói lửa, vừa nghe xong đã biết bà ta không ngủ suốt đêm qua.
“Bẩm nương nương, hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/593007/chuong-877.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.