“ANinh, Uông đốc chủ rất tốt, chỉ là…”
“Hắn là hoạn quan”, những lời như vậy không cần phải nói ra thì A Ninh cũng biết.
Bỏ qua những thứ bên ngoài, chỉ riêng chuyện “phòng the” giữa vợ chồng thôi, Diệp Tự cũng không có cách nào nói ra những lời chúc phúc trái với lương tâm.
Diệp Tuy biết bản thân đã bỏ sót, không nói ra những lời quan trọng nhất, chẳng trách chị gái của nàng lại lo lắng như vậy.
Nàng lấy lại bình tĩnh, kể với Diệp Tự chuyện đơn thuốc: “Tỷ, bọn muội đã tìm được đơn thuốc của loại độc mà đại nhân bị trúng. Cuối cùng nhất định sẽ giải được chất độc trong người đại nhân.”
Diệp Tự hơi khựng lại, nhìn Diệp Tuy với vẻ không thể tin được và lại im lặng lần nữa.
Có điều, sự im lặng lần này mang theo niềm vui và sự phấn khích khó diễn tả bằng lời.
Cuối cùng ông trời cũng không bạc đãi em gái của nàng. Quá tốt, thực sự quá tốt rồi!
Không biết vì sao, Diệp Tự lại cảm thấy khóe mắt cay cay, trong lòng đã ngập tràn niềm vui nhưng lại không khỏi thở dài.
Chuyện “phòng the” giữa vợ chồng là điều đơn giản nhất, tầm thường nhất. Nhưng em gái của nàng lại phải trải qua vô số khó khăn nguy hiểm mới có thể có được điều tầm thường nhất, đơn giản nhất ấy. Quả thật quá cực khổ…
“Tỷ, bây giờ muội rất ổn, tỷ không cần phải lo lắng.” Diệp Tuy an ủi Diệp Tự.
Nàng biết chị gái của nàng yêu thương nàng, nhưng mọi chuyện trên thế gian há có thể đều được như ý hết? Nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592977/chuong-847.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.