Khi dặn Nghi Loan Vệ điều tra phủ Thừa Ân Công một lần nữa, Vĩnh Chiêu Đế đã có sự lựa chọn trong lòng.
Ông ta nghi ngờ những việc này là do phe cánh của Vi hoàng hậu đứng đằng sau thúc đẩy, càng nghi ngờ Vi hoàng hậu có bụng dạ giống như thái hậu Vĩnh Long.
Cái gọi là “nghi ngờ láng giếng trộm búa”*, đó là một khi hạt giống hoài nghi được gieo xuống thì lập tức mọc rễ nảy mầm trong lòng, rồi trở nên tươi tốt, gần như che phủ toàn bộ tâm trí của ông ta. Ngay cả khi phó tướng quân Dư Cảnh Hoài của Nghi Loan Vệ đến bẩm báo rằng phủ Thừa Ân Công không có động tĩnh gì khác thường, Vĩnh Chiêu Đế vẫn không thấy yên tâm.
(*) Có một người bị mất cái búa, nghi ngờ cho đứa con trai nhà hàng xóm, nhìn cách đi đứng nói năng của đứa trẻ đều tỏ rõ là một kẻ đã trộm búa. Nhưng vài hôm sau, người đó lại tìm thấy búa, từ đó trở đi nhìn đứa con nhà hàng xóm lại thấy đứa trẻ không có gì giống như người đã ăn trộm búa nữa.
“A… Người đâu, cứu giá! Cứu giá!” Vĩnh Chiêu Đế kinh hãi hét lên và ngồi bật dậy, trên trán đẫm mồ hôi lạnh, trong mắt có nỗi sợ hãi không thể xua tan đi được.
Ánh nến lờ mờ trong điện Tử Thần đột nhiên sáng rõ, Cầu Ân và Ngụy Li Cung canh gác trong điện vội vàng chạy tới bên cạnh giường của đế vương, dè dặt nói: “Hoàng thượng, mọi thứ trong điện đều an toàn. Hoàng thượng đang nằm mơ thôi, không cần phải hoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592947/chuong-817.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.