Nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ như chó nhà có tang của Trịnh Trọng, Vĩnh Chiêu Đế không kìm được mà thở dài trong lòng.
Hoàng tử trưởng của ông ta, đứa con trai mà ông ta đã từng vô cùng vui mừng và bất ngờ vì sự ra đời của hắn. Năm đó, khi sắc phong hắn làm thái tử, ông ta đã tràn đầy mong đợi rằng hắn có thể tiếp nhận được sự nghiệp to lớn của tổ tổng, làm hưng thịnh nước nhà.
Thế nhưng, thời gian hơn hai mươi năm qua đã hết lần này tới lần khác chứng minh rằng hoàng tử trưởng của ông ta không thích hợp làm thái tử, không thích hợp để kế thừa ngai vàng của ông ta.
Có lẽ quần thần cũng nhìn thấy điều này nên mới xin phế truất thái tử ở trên điện Tuyên Chính.
Vĩnh Chiêu Đế vốn dĩ nổi giận đùng đùng vì bản tấu của Dương Doãn Cung, nhưng trông thấy bộ dạng hiện giờ của Trịnh Trọng, sự tức giận liền chuyển thành nỗi thất vọng.
Tâm trạng “chỉ tiếc rèn sắt không thành thép” chính là như thế này. Thân là thái tử, sao có thể lúc nào cũng nhún nhường, làm việc thì nhu nhược cho được? Nếu Trịnh Trọng mạnh mẽ và can đảm hơn một chút thì ngày hôm nay đã không có quan viên dám dâng tấu lên như vậy!
Hừ…
Vĩnh Chiêu Đế không nói chính xác được tâm trạng của mình giờ phút này, nhưng trên mặt ông ta đã ẩn chứa vẻ lạnh lùng, lạnh nhạt hỏi: “Trọng nhi, ngươi vào cung có việc gì?”
Trịnh Trọng hơi rụt người lại, nhưng vẫn thu hết can đảm trả lời: “Phụ hoàng, nhi thần…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592936/chuong-806.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.