Thấy Thang Nguyên tới, nét mặt Vĩnh Chiêu Đế rõ ràng thư thái hơn phần nào: “Bản Chính, khanh cầu kiến muộn thế này là có chuyện gì quan trọng vậy?”
Sau khi cửa cung được khóa lại, nếu không có chuyện lớn mang tầm quốc gia thì bá quan đều không thể vào cung, nếu không sẽ quy vào tội nặng.
Thang Nguyên có thể xuất hiện tại đây, đương nhiên là có nguyên nhân.
Chỉ qua cách xưng hô của Vĩnh Chiêu Đế là có thể thấy được sự thân thiết, có thể thấy được địa vị của Thang Nguyên trong lòng hoàng thượng.
Thang Nguyên khom người, cung kính đáp: “Hoàng thượng, thần nghe nói đã chặn được báo cáo bí mật của Đại Ung, vì vậy tới đây để xin chỉ thị của hoàng thượng. Chuyện này nên giải quyết thế nào cho ổn thỏa?”
Vĩnh Chiêu Đế thoáng nhìn Thang Nguyên với vẻ mặt một lời khó nói hết, dường như không ngờ ông đến đây là vì việc này, lại như thể đúng ra phải như thế.
Ngay sau đó, ông ta nói: “Hàn Châu Tiết đã bẩm báo với khanh chuyện này?”
“Là lão thần nghe được tin tức từ chỗ Nhân nhi. Vốn dĩ người nên đến đây tối nay là Nhân nhi, nhưng lão thần cũng đã rất lâu rồi không gặp hoàng thượng, nên thay Nhân nhi đến đây.” Thang Nguyên đáp.
“Nhân nhi” mà ông ta nói tới dĩ nhiên chính là con trai của ông ta, thế tử Thang Nhân của phủ Hộ Quốc Công.
Thang Nguyên có thể vào cùng giữa đêm khuya không phải bởi vì ông là Hộ Quốc Công, càng không phải bởi vì ông có địa vị cực kì cao trong lòng Vĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592909/chuong-779.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.