Uông Ấn trầm ngầm hồi lâu, cuối cùng ánh mắt hắn dừng ở những nếp nhăn trên mặt Tạ Giới và sự ảm đạm trong mắt ông rồi chậm rãi gật đầu, đáp: “Nếu vậy thì để cậu ta đi theo bên cạnh bổn tướng đi.”
Ánh mắt ảm đạm của Tạ Giới tức thì toát ra ánh sáng khác hẳn. Ông đứng lên, khom người và cảm kích nói: “Lão phu cảm tạ Uông tướng quân!”
Có vài lời Uông Ấn không thể không nói ra: “Tạ đại nhân, hiện nay bổn tướng đang bị hoàng thượng nghi kị, Tôn Trường Uẩn đi theo bên cạnh bổn tướng sẽ có trở ngại đến con đường làm quan của cậu ta…”
Tạ Giới nở nụ cười, đôi mắt gần như híp lại thành một đường thẳng: “Không sao, không sao. Đây không phải là trở ngại mà sự tôi luyện đối với cậu ta. Cây cao vượt rừng nhất định phải chấp nhận gió. Không sao, không sao cả.”
Không nói đến ai khác, chỉ nói đến Bùi Đỉnh Thần. Bùi Đỉnh Thần nửa đời trước cũng chỉ làng nhàng, đến từng tuổi này mới trở thành Trung Thư Lệnh. Người có tài nhưng thành đạt muộn, sự lắng đọng sẽ càng dày dạn hơn.
Cuối cùng Uông Ấn chỉ nói: “Xin Tạ đại nhân cứ yên tâm. Vẫn mong ngài lấy sức khỏe làm trọng.”
Hiện giờ đang tiết xuân se lạnh, lần này đến thành Vĩnh Châu còn rất nhiều gian nan vất vả. Sợ rằng với tuổi tác của Tạ Giới, chắc chắn sẽ bị tổn hại rất lớn đến sức khỏe sau chuyến hành trình gian khổ này.
Có lẽ đây cũng là lí do hoàng thượng khăng khăng lệnh cho Tạ Giới đến Vĩnh Châu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592869/chuong-739.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.