Năm Vĩnh Chiêu thứ hai mươi hai đã đến gần. Năm nay, Uông Ấn và Diệp Tuy sẽ đón Tết ở đạo Nhạn Tây.
Đây không phải là lần đầu tiên họ không đón Tết ở Kinh Triệu. Trước đó, họ đã từng ăn Tết trên đỉnh Xu Vân. Còn đối với Diệp Tuy mà nói, đón Tết ở đâu cũng không thành vấn đề.
Chỉ cần có thể ở bên Uông Ấn.
Có điều, Uông Ấn quá bận rộn. Bởi vì chuyện diệt trừ thổ phỉ mà hắn gần như không có mặt ở nơi đóng quân của Nhạn Tây Vệ trong thời gian giáp Tết.
Trước khi lên đường diệt trừ thổ phỉ, Uông Ấn từng nói với Diệp Tuy về Đồ Kiêu. Hắn đã cố ý nhắc đến người này thì có nghĩa là y rất quan trọng. Nhưng hiện giờ y đã biến mất.
Diệp Tuy cảm thấy vô cùng ngạc nhiên vì điều này.
Đồ Kiêu, Đồ Kiêu… Nàng tin chắc là mình chưa từng nghe tới cái tên này trong kiếp trước.
Đám kẻ cướp và tội phạm bỏ trốn trên núi Lân Tuân còn gây họa cho đến tận năm Thái Ninh thứ năm. Tuy nhiên, thủ lĩnh của bọn chúng khi đó không phải là Đồ Kiêu.
Nàng không có ấn tượng với những việc đã xảy ra ở đạo Nhạn Tây vào năm Vĩnh Chiêu thứ hai mươi hai. Bởi vì lúc đó nàng vừa mới bắt đầu quan tâm đến thế cuộc, lại không dám khơi lên sự nghi ngờ của Cố Chương nên vẫn luôn sống rất cẩn thận. Toàn bộ sự tập trung của nàng đều dành cho người cháu trai nhỏ của mình và tình hình trong cung.
Chập tối ngày hôm đó, Triệu Tam Nương đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592862/chuong-732.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.