Sắc mặt Diệp Tuy hơi nặng nề: “Đại nhân, ngài nói… Lục quý phi mến mộ ngài?”
Nghe thấy vậy, trên khuôn mặt xưa nay luôn thờ ơ của Uông Ấn không khỏi xuất hiện một thoáng bối rối, ít nhiều hơi mất tự nhiên.
Hai từ “mến mộ” được nói ra từ miệng của cô gái nhỏ luôn mang lại cảm giác là lạ. Hắn không nói gì thêm, chỉ gật đầu.
Tình cảm của người khác là thứ mà hắn không thể khống chế được. Hắn cũng không cho rằng bản thân đã làm điều gì khiến Lục Văn Oanh nảy sinh tình cảm.
Chỉ là năm đó tiện tay cứu nàng ta, để đề kỵ âm thầm trợ giúp cho nàng ta mà thôi.
Khi hắn làm những việc đó không khác gì với những lần sắp xếp, bố trí khác của hắn.
Tuy nói vậy rất không thích hợp, nhưng đối với hắn mà nói, Lục Văn Oanh thật sự chỉ là một quân cờ bí mật để biết rõ hơn về ván cờ có liên quan đến Đại Ung.
Không phải hắn sợ Diệp Tuy sẽ hiểu lầm. Nàng chắc chắn biết rõ hắn là người như thế nào. Chỉ là… tình cảm thật sự là chuyện quá phiền phức.
Hồi lâu sau, Diệp Tuy lấy lại tinh thần từ trong sự kinh ngạc, nói với Uông Ấn: “Thì ra là như vậy…”
Hóa ra Uông Ấn từng cứu Lục Văn Oanh, còn giúp đỡ nàng ta. Chuyện nảy sinh tình cảm từ việc mang ơn là điều quá bình thường.
Khi đó, chẳng phải nàng cũng như thế sao?
Uông Ấn đã giúp nàng rất nhiều, luôn có thể kịp thời xuất hiện trước mặt nàng, cho nàng sự quan tâm và bao dung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592827/chuong-697.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.