Uông Ấn chậm rãi giơ tay lên, lòng bàn tay hướng về phía trước rồi nhanh chóng ấn xuống, phát ra một tiếng vang ngắn ngủi.
Đây là động tác tay mà tất cả đề kỵ điều hiểu rõ, là mệnh lệnh bắt buộc phải thực hiện.
Ngay khi lòng bàn tay hạ xuống, Uông Ấn nói: “Cho dù bổn tọa không ở Kinh Triệu thì Đề Xưởng vẫn còn. Bổn tọa hi vọng khi bổn tọa hồi kinh và lại tiếp nhận Đề Xưởng thì các ngươi vẫn còn ở đây.”
Lúc Uông Ấn giơ tay lên, tất cả đề kỵ đều im phăng phắc. Sau khi nghe xong câu nói đó, bọn họ không kìm nén được mà lại ồn ào lần nữa. Lần này không giống với sự bi thương vừa rồi mà là tiếng reo vui khó nén nổi sự phấn khởi.
Xưởng công sẽ lại tiếp nhận Đề Xưởng sao? Đây… là thật sao? Điều này thực sự quá vui sướng và bất ngờ.
Trong suy nghĩ của những đề kỵ, xưởng công của bọn họ chỉ có một. Đó chính là Uông Ấn. Bọn họ đều đã nghĩ kĩ, bất kể xưởng công đi đâu thì bọn họ cũng sẽ tìm mọi cách để đi theo. Cho dù rời khỏi Đề Xưởng, cho dù dấn thân trở thành một binh lính quèn của Nhạn Tây Vệ cũng hoàn toàn không sao hết.
Bọn họ coi việc trở thành thuộc hạ của Uông Ấn là vinh quang, coi việc được đi theo hắn là vinh dự. Nhưng nếu không có vị xưởng công Uông Ấn này, bọn họ cảm thấy ở lại Đề Xưởng cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Song, xưởng công đã ra mệnh lệnh bắt buộc, bảo bọn họ ở lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592721/chuong-591.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.