Lúc nhận được lời tuyên triệu của Vĩnh Chiêu Đế, Uông Ấn biết là sẽ nghe thấy đề xuất mà Vi hoàng hậu đã nói.
Quả nhiên, Vĩnh Chiêu Đế không vòng vo mà nói thẳng với hắn: “Ái khanh, từ sau khi Triệu Tổ Thuần xảy ra chuyện hồi đầu năm ngoái, chức đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ vẫn để trống cho tới giờ. Trẫm nghĩ đi nghĩ lại, lần lữa mãi chưa thể quyết định ứng viên cho vị trí này. Trong quân không thể một ngày không có tướng, trẫm quả thật lấy làm lo lắng. Không biết ái khanh có thể chia sẻ bớt nỗi lo với trẫm không?”
“Xin hoàng thượng có chỉ thị, thần nhất định chết muôn lần không từ chối!” Uông Ấn đáp.
Vĩnh Chiêu Đế cười nói: “Không cần khanh phải chết muôn lần không từ chối. Trẫm ngẫm đi ngẫm lại, cảm thấy khanh vô cùng thích hợp để tiếp quản Nhạn Tây Vệ. Không biết ái khanh có bằng lòng nhận lấy vị trí đại tướng quân không?”
Uông Ấn bỗng ngẩng đầu lên, nét mặt hiếm khi lộ ra vẻ kinh ngạc, lập tức trả lời: “Hoàng thượng ban ơn hậu hĩnh như vậy, thần thực sự thấy sợ hãi. Có điều, thần chỉ sợ không nhận nổi vinh quang to lớn này. Thần thực sự không dám nhận trọng trách.”
“Huống hồ, hiện tại thần đang chấp chưởng Đề Xưởng, lại kiêm chức thủ lĩnh Điện Trung Tỉnh. Như thế là đã rất được hoàng thượng ưu ái và coi trọng, không còn sức lực và khả năng để tiếp quản Nhạn Tây Vệ nữa. Thần chỉ sợ phải phụ sự mong đợi của hoàng thượng rồi.”
Việc Uông Ấn từ chối đã nằm trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592715/chuong-585.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.