Uông Ấn vẫn trầm tư. Nhìn nụ cười của Diệp Tuy, trong lòng hắn luôn cảm thấy hơi hoảng hốt.
Biến Nhạn Tây Vệ thành một Đề Xưởng khác. Từ một đề xuất táo bạo trở thành một việc có thể tiến hành, nhưng… mục tiêu thực hiện.
Việc này thật sự khả thi sao?
Hắn tỉ mỉ quan sát nàng. Nụ cười trên mặt nàng, ánh mắt kiên định của nàng, tất cả đều đang nói lên rằng: Điều này thật sự khả thi.
Tiền đề cho sự khả thi đó là bởi vì nàng hoàn toàn tin tưởng vào hắn.
Cô gái nhỏ tin tưởng hắn như vậy…
Uông Ấn duỗi tay vén lại tóc mai cho Diệp Tuy, khẽ mỉm cười và nói: “Cô gái nhỏ, trời đã sáng rồi, nàng đi nghỉ ngơi trước đi. Bổn tọa sẽ nghĩ kĩ về việc này.”
Những gì nàng nói là điều mà trước đây hắn chưa bao giờ nghĩ tới. Hắn phải suy nghĩ cẩn thận mới được.
Diệp Tuy gật đầu, trái tim vẫn luôn thắt lại dần dần buông lỏng, không nhịn được mà ngáp một cái.
Hóa ra một đêm đã trôi qua…
Lúc này nàng mới cảm thấy toàn thân mệt mỏi, bả vai cũng hơi đau nhức.
Mặc dù cơ thể mệt mỏi nhưng trong lòng nàng cảm thấy rất nhẹ nhõm. Sự sợ hãi luống cuống đêm qua đã sớm biến mất, bởi vì nàng đã tìm thấy con đường phía trước.
Sau khi nàng rời khỏi Hạ Nhật Trai, Uông Ấn ngẫm nghĩ chốc lát rồi cũng rời khỏi đây. Hắn không về phòng ngủ bù mà đi thẳng đến Đề Xưởng.
Trước khi bước vào phủ nha Đề Xưởng, hắn đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn tòa phủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592709/chuong-579.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.