Uông Ấn nhìn sang Diệp Tuy, hơi nheo mắt lại, trong đầu vẫn đang suy nghĩ đến đủ loại nguyên nhân bị mưu hại.
Hắn đã cưới cô gái nhỏ, có sự qua lại với nhà họ Diệp. Điều này tất nhiên đã trở thành nhược điểm trong mắt người khác. Hắn thừa nhận những người đó không nhìn nhầm. Hắn của hiện tại đã có người quý giá quan trọng, cũng có chuyện khiến hắn cảm thấy sợ. Cô gái nhỏ đúng là nhược điểm của hắn.
Điều duy nhất hắn sợ là cô gái nhỏ đang ở trước mặt mà thôi, chứ hắn không sợ đủ loại hãm hại vu khống kia.
Hắn nghĩ rất rõ ràng, thứ thật sự thúc đẩy những trò hãm hại này phát sinh, không phải bởi vì Diệp Tuy là nhược điểm của hắn mà là hai chữ “quyền lực”.
Đằng sau hai chữ này là hoàng thượng và thế cục trong triều.
Trong hai năm nay, thái độ của hoàng thượng đã có chiều hướng, hay thế cục trong triều đã bất giác có sự thay đổi mới khiến cho tâm tư quan viên trong triều dao động, kế tiếp là có rất nhiều sự hãm hại.
Diệp Tuy đáp lại ánh mắt của hắn, đôi môi mấp máy, cuối cùng vẫn nói ra nỗi lo lắng trong lòng: “Đại nhân, năm đó Đề Xưởng bị giội nước bẩn, bị gài bẫy, nhưng vẫn có thể lớn mạnh là bởi còn có hoàng thượng ở phía sau. Nhưng bây giờ… đã khác.”
Bởi vì hoàng thượng đã thay đổi thái độ.
Uông Ấn nhìn dáng vẻ này của Diệp Tuy, không kìm lòng được bèn đưa tay vuốt tóc của nàng, cười nói: “Không cần phải lo lắng, bổn tọa đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592647/chuong-517.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.