Uông Ấn bèn khoát tay và nói: “Mọi người không cần phải ở lại đây. Thế này đi, các người hãy tổng hợp lại những tin tức trong quá khứ của phu nhân cho bổn tọa!”
Diệp Tuy không biết chuyện Uông Ấn triệu tập các thuộc hạ, còn hỏi họ cách giải quyết. Triệu Tam Nương là người nói với nàng rằng: “Phu nhân, hình như người có tâm sự. Thế này thì sẽ khiến… xưởng công lo lắng lắm.”
Đúng vậy, nàng thế này Uông Ấn sẽ lo lắng xiết bao. Suy cho cùng, nàng vẫn có phần chỉ biết đến cảm xúc của mình và coi nhẹ tâm trạng của Uông Ấn.
Diệp Tuy cười nói với Triệu Tam Nương: “Tam Nương, cảm ơn ngươi đã nhắc nhớ. Ta biết phải làm gì rồi.”
Đúng vậy, cho dù không biết quỹ đạo của vận mệnh sẽ ra sao, cho dù còn rất nhiều điều không như ý nhưng tình hình bây giờ đã tốt hơn kiếp trước quá nhiều. Những người thân của nàng đều vẫn còn sống, bên cạnh nàng còn có Uông Ấn.
Sao nàng có thể xem nhẹ những người và những điều tốt đẹp bên cạnh mình như vậy?
Nghĩ tới đây, Diệp Tuy khẽ mỉm cười, đôi mắt phượng sáng ngời.
Sáng hôm sau, nàng cười nói với Uông Ấn: “Đại nhân, hiện tại đúng lúc hoa trong phủ nở rộ, thiếp muốn đi dạo khắp nơi trong phủ và muốn đi đến thao trường. Đại nhân có rảnh để đi cùng thiếp không?”
Dứt lời, nàng nhìn Uông Ấn với ánh mắt lấp lánh, đầy mong đợi.
Ánh mắt Uông Ấn thoáng thay đổi, hắn gật đầu đáp: “Tất nhiên rồi.”
Lúc này, trong lòng ngoài nỗi kinh ngạc ra thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592636/chuong-506.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.