Nguyên văn là “phương phi tận”, được trích trong bài thơ “Hòa đào chùa Đại Lâm” của Bạch Cư Dị.
Nhân gian tứ nguyệt phương phi tận.
Sơn tự đào hoa thủy thịnh khai.
Trường hận xuân quy vô xứ mịch.
Bất tri chuyển nhập thử trung lai.
Tạm dịch: Tháng tư khắp nẻo đã phai.
Hoa đào chùa núi mới bày sắc hương.
Trách xuân tìm kiếm vô phương.
Nào hay trở gót xuân nương chốn này.
(Bản dịch của Tiến sĩ Phan Thu Vân)
Nhìn thấy sự buồn bã và phẫn nộ của Cố Sùng, Cố Chương cười nói: “Ông nội, cháu trai thật sự không sao. Mặc dù cháu bị giáng chức nhưng có thể thấy là trong lòng hoàng thượng vẫn nhớ đến nhà họ Cố, sự tình sẽ không trở nên quá tệ đâu. Ông nội thường nói “Mai hoa hương tự khổ hàn lai” (Hoa mai tỏa hương từ trong giá lạnh mùa đông),bị giáng chức thế này đã là gì? Không phải từ xưa đến nay, những người hiển hách trong Tam Tỉnh đều lận đận vài lần hay sao?”
Sau khi nhận được lệnh bị biếm chức, tất nhiên trong lòng hắn ta có vô số nỗi căm phẫn và không cam tâm. Song, hắn ta biết những cảm xúc sa sút này không có tác dụng gì.
Hoàng thượng sẽ không nhìn thấy sự không cam tâm của hắn ta, kẻ địch cũng sẽ không cảm thông cho sự không cam tâm của hắn ta. Nếu hắn ta ngã một cái mà đã không gượng dậy nổi thì sẽ chỉ khiến người thân đau lòng, kẻ thù vui sướng mà thôi.
Hắn ta nhìn Cố Sùng, ý cười vẫn ở trên mặt: “Ông nội, thế này cũng không có gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592634/chuong-504.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.