Lúc nghe thấy những tin đồn này, Cố Sùng chỉ cảm thấy trước mắt trở nên tối sầm, như thể có ngọn núi Thái Sơn đè lên ngực, suýt nữa không thể thở nổi.
Còn Cố Chương thì mang vẻ mặt kinh hoàng, thậm chí không thể ngồi vững, miệng lẩm bẩm: “Ông nội, Nhị thúc, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”
Ngay cả người xưa nay luôn đa mưu và bình tĩnh như Cố Kính Chỉ cũng tỏ vẻ bối rối.
Manh mối, chứng cứ, chân tướng lồng vào nhau, gần như xuất hiện không ngừng nghỉ, vây chặt lấy nhà họ Cố. Cố Kính Chỉ phát hiện ra trong tình hình này, nhà họ Cố không có cách gì để thoát ra.
Cho dù gắng gượng thoát ra được cũng khó mà rửa sạch tội danh thuê đám sơn tặc giết người.
Có trời mới biết sao lại chui ra một đám sơn tặc, trong khi nhà nhà họ Cố còn chưa từng nhìn thấy bóng dáng của bọn chúng!
Cho dù nhà họ Cố muốn giết Diệp An Thế và Diệp Hướng Ngu thì sao lại chọn loại sơn tặc vớ vẩn này? Tất nhiên là phải chủ động dùng ám vệ trong phủ của mình rồi.
Nước bẩn, đây chính là nước bẩn hất vào nhà họ Cố!
Đáng căm hận, thật đáng căm hận!
“Ông nội, đây là đòn phản kích của Uông Ấn phải không? Phải không ông? Nhưng tại sao hắn lại chĩa mũi nhọn vào nhà họ Cố chứ? Cháu không hề để lại dấu vết gì. Rõ ràng Vạn Ngạn Thời muốn nhằm vào Đề Xưởng hơn. Ông nội, nên làm thế nào bây giờ?’ Cố Chương nhìn Cố Sùng với ánh mắt hi vọng
Song Cố Sùng lắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592623/chuong-493.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.