Chương trước
Chương sau
Lúc nghe thấy những tin đồn này, Cố Sùng chỉ cảm thấy trước mắt trở nên tối sầm, như thể có ngọn núi Thái Sơn đè lên ngực, suýt nữa không thể thở nổi.
Còn Cố Chương thì mang vẻ mặt kinh hoàng, thậm chí không thể ngồi vững, miệng lẩm bẩm: “Ông nội, Nhị thúc, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”
Ngay cả người xưa nay luôn đa mưu và bình tĩnh như Cố Kính Chỉ cũng tỏ vẻ bối rối.
Manh mối, chứng cứ, chân tướng lồng vào nhau, gần như xuất hiện không ngừng nghỉ, vây chặt lấy nhà họ Cố. Cố Kính Chỉ phát hiện ra trong tình hình này, nhà họ Cố không có cách gì để thoát ra.
Cho dù gắng gượng thoát ra được cũng khó mà rửa sạch tội danh thuê đám sơn tặc giết người.
Có trời mới biết sao lại chui ra một đám sơn tặc, trong khi nhà nhà họ Cố còn chưa từng nhìn thấy bóng dáng của bọn chúng!
Cho dù nhà họ Cố muốn giết Diệp An Thế và Diệp Hướng Ngu thì sao lại chọn loại sơn tặc vớ vẩn này? Tất nhiên là phải chủ động dùng ám vệ trong phủ của mình rồi.
Nước bẩn, đây chính là nước bẩn hất vào nhà họ Cố!
Đáng căm hận, thật đáng căm hận!
“Ông nội, đây là đòn phản kích của Uông Ấn phải không? Phải không ông? Nhưng tại sao hắn lại chĩa mũi nhọn vào nhà họ Cố chứ? Cháu không hề để lại dấu vết gì. Rõ ràng Vạn Ngạn Thời muốn nhằm vào Đề Xưởng hơn. Ông nội, nên làm thế nào bây giờ?’ Cố Chương nhìn Cố Sùng với ánh mắt hi vọng
Song Cố Sùng lắc đầu với vẻ mặt chán nản: “Không có cách nào đâu, trừ khi… hoàng thượng không tin vào sự thật này. Đi tìm Hoàng hậu nương nương đi! Cách duy nhất bây giờ là tìm Hoàng hậu nương nương!”
Vi hoàng hậu đọc lá thư trên tay, sắc mặt rõ ràng hơi u ám, sau đó liền đập “bộp” bức thư lên mặt bàn rồi lạnh lùng thốt ra hai chữ: “Ngu xuẩn.”
Điều tra những vụ việc của nhà họ Diệp đến cuối cùng lại thu được một sự thật là nhà họ Cố đứng sau gây ra.
Quan trọng hơn là sự thật này có động cơ, có nhân chứng, có vật chứng, lại không phải là kiểu tin đồn chỉ vào Đào thị của nhà họ Diệp lúc trước mà là chứng cứ vô cùng xác thực.
Bất luận nhà họ Cố thật sự đã làm những chuyện đó hay chỉ bị người khác vu oan giá họa, giờ phút này Vi hoàng hậu cũng cảm thấy hết sức bực mình và cho rằng nhà họ Cố thật sự quá ngu xuẩn.
Nếu nhà họ Cố đã không có sức phản kích khi đối mặt với Đề Xưởng thì tại sao còn muốn đi trêu vào Đề Xưởng?
Cố Chương không chỉ đi thăm hỏi nhà họ Vạn, khuyến khích Vạn Ngạn Thời nhúng tay vào trong đó, mà còn đứng ra tán thành với ý kiến của Vạn Ngạn Thời trên điện Tuyên Chính, cả bề ngoài lẫn bên trong đều nhằm vào Đề Xưởng.
Không ai nhìn ra được những trò vặt vãnh này của nhà họ Cố sao? Uông Ấn nắm rõ động tĩnh trong triều như trong lòng bàn tay, có lẽ đã sớm nhìn thấy hết rồi. Bằng không, sao chân tướng vụ việc nhà họ Diệp cuối cùng lại liên quan đến nhà họ Cố?
Rất rõ ràng, nhà họ Cố đã tự khiến mình trở thành bia ngắm.
Trước đây, khi Cố Chương chưa nhậm chức ở Kinh Triệu, có lẽ còn không biết Đề Xưởng là cỗ máy máu me khủng khiếp nhường nào. Hai năm nay là thời gian yên bình nhất của Đề Xưởng. Kể từ hồi đầu năm ngoái xảy ra chuyện của Khúc Công Độ, Đề Xưởng vẫn chưa xử lý vụ án lớn nào, cho nên người nhà họ Cố đã quên sự đáng sợ của Đề Xưởng rồi?
Trong thư, Cố Sùng khóc lóc kể lể rằng bọn họ chưa từng làm những việc đó, đây hoàn toàn là do Đề Xưởng “gắp lửa bỏ tay người”, kính mong Hoàng hậu nương nương hiểu được điều này, và khẩn cầu Hoàng hậu nương nương xin tha thứ cho nhà họ Cố ở trước mặt hoàng thượng.
Đến thời điểm này, khắp Kinh Triệu đều xôn xao về chân tướng vụ việc của nhà họ Diệp, hiện tại bà ta chỉ có thể tránh xa những việc đó, làm sao còn có thể cầu xin cho nhà họ Cố?
Theo quan điểm của Vi hoàng hậu, chuyện của nhà họ Cố lần này khác với chuyện di tông dời tộc lần trước. Khi đó, bà ta có thể mượn danh nghĩa là vì tốt cho thái tử để cầu xin cho nhà họ Cố. Nhưng bây giờ…
Chứng cứ phạm tội đã rành rành như thế, nếu bà ta đi đến điện Tử Thần cầu xin cho nhà họ Cố… Sợ hoàng thượng không biết bà ta và nhà họ Cố qua lại riêng với nhau, sợ hoàng thượng không biết bà ta can dự vào việc triều chính hay sao?
Bà ta đối đãi đặc biệt với nhà họ Cố, bằng lòng bí mật nâng đỡ cho họ vì nể tấm lòng trung thành hữu ích của họ. Nay nhà họ Cố quá ngu xuẩn, còn gây ra tai họa thế này thì làm sao bà ta có thể làm gì cho họ được nữa?
Vi hoàng hậu hít một hơi thật sâu, điều chỉnh hơi thở của mình rồi sai Lục Cầm: “Đi chuyển lời cho huynh trưởng ta, cứ nói không cần để ý đến chuyện của nhà họ Cố. Để xem hoàng thượng sẽ xử lý thế nào. Bảo huynh trưởng ta tránh xa những chuyện của nhà họ Cố ra.”
Nếu nhà họ Cố đủ may mắn, có thể tránh khỏi vũng bùn hiện tại thì về sau đương nhiên sẽ có lúc bà ta cần dùng đến nhà họ.
Nếu nhà họ Cố xui xẻo, cuối cùng bị hỏi tội, vậy thì bà ta đành phải vứt bỏ họ thôi. Dù sao bên cạnh bà ta không phải là không có những nhà thế gia vọng tộc giống như nhà họ Cố.
Quân cờ vốn dĩ có thể để dùng hoặc vứt bỏ. Nhà họ Cố là quân cờ thì nên có sự tự giác này mới đúng.
Vi hoàng hậu nghĩ một lát rồi dặn Lục Cầm: “Lục Cầm, người truyền mệnh lệnh của bổn cung, gần đây bổn cung cảm thấy mệt mỏi, tạm thời cho miễn việc phi tần các cung đến cung Khôn Ninh thỉnh an.”
Tình hình trong triều lúc này bí hiểm khó đoán, chân tướng những vụ việc của nhà họ Diệp trông thì như đã sờ sờ trước mắt, nhưng Vi hoàng hậu vẫn lo lắng có mối nguy hiểm ngầm trong góc tối, chỉ sợ cung Khôn Ninh sẽ bị cuốn vào trong đó nên bà ta muốn tránh thật xa những chuyện này.
Bà ta không muốn nhận thư cầu xin của nhà họ Cố nữa, nhưng làm việc tuyệt tình xưa nay không phải phong cách của bà ta. Vì vậy, tư thế vứt bỏ quân cờ cũng phải làm cho thật đẹp mắt.
Lỡ đâu trong tương lai, nhà họ Cố còn có lúc vùng dậy thì vẫn có thể sử dụng họ được.
Cáo ốm với bên ngoài chính là cách hay để từ chối và tránh xa.
Vả lại, bà ta cũng không muốn gặp Thuần quý tần. Suy cho cùng, lúc trước bà ta đã dung túng Mẫn phi, để nàng ta nhằm vào Thuần quý tần, còn âm thầm đổ thêm dầu vào lửa khiến hậu cung có đủ loại tin đồn về việc Đào thị giết người thân.
Giờ nhà họ Diệp đã có chân tướng của những việc đó, mối hiềm nghi giết hại người thân của mẹ đẻ Thuần quý tần đã có thể rửa sạch. Điều này thật sự… khiến Vi hoàng hậu rất không hài lòng.
Lúc này, Vi hoàng hậu phiền muộn trong lòng và cũng không hiểu được:
Sao chân tướng của những vụ việc nhà họ Diệp lại cứ liên đới đến nhà họ Cố như vậy? Cuối cùng hoàng thượng sẽ xử trí ra sao với chân tướng này?
Đúng thế, hoàng thượng sẽ xử trí thế nào với chân tướng những chuyện của nhà họ Diệp? Đây cũng là điều mà các quan viên trong triều quan tâm nhất hiện giờ.
Mà đối với đám quan viên Vạn Ngạn Thời, Tần Phưởng và Hồ Sách mà nói thì lại càng như vậy.
Trước đó, họ đã bẩm báo lên hoàng thượng chân tướng mà họ điều tra ra được, nhưng hoàng thượng không nói gì cả mà chỉ bảo họ lui xuống với tâm trạng không vui.
Rốt cuộc hoàng thượng nghĩ thế nào? Hiện tại họ đều đang đợi ý của của hoàng thượng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.