“Đại nhân, lúc ở trong ngục, thiếp chỉ lừa bà già kia mà thôi, không ngờ lại thật sự là như vậy…”
Đêm qua, ngoại ô Kinh Triệu đổ trận mưa lớn, nước mưa xối rửa những ngọn núi bên cạnh nông trang cho nên thi thể cháu trai của Dư quản sự đã bị lộ ra.
Thi thể nhỏ bé này còn nghiêm trọng hơn sự miêu tả của Diệp Tuy khi ở trong nhà lao.
Nó thối rữa đến nỗi không nhận ra được, vết bớt trên tay đã mất nhưng y phục và chiếc chuông bạc đeo trên cổ vẫn còn đã cho thấy thân phận của đứa trẻ.
Có thế thấy được là đứa trẻ đã chết từ lâu. Có lẽ từ giây phút cậu bé bị mất tích thì đã bỏ mạng rồi.
Điều đáng căm hận là kẻ đứng đằng sau còn dùng thủ đoạn, lấy tính mạng của đứa trẻ ra để đe dọa bà già họ Thôi nhằm thiết kế cái bẫy lớn.
“Như vậy xem ra bắt đầu từ thời điểm bà già họ Thôi bị dùng đến thì đã có ván cờ hỏng này. Kẻ đứng đằng sau có suy nghĩ sâu xa, cho dù bà già kia nhận tội gì thì cũng sẽ không để lại bất cứ manh mối nào. Sự việc chỉ đến bà ta là manh mối vẫn bị đứt.”
Diệp Tuy trầm lặng. Đúng vậy, Uông Ấn nói không sai.
Cho dù các quan viên Hình Bộ lần theo manh mối của bà già họ Thôi để điều tra tiếp, thì nhiều nhất cũng chỉ có thể chứng minh rằng đúng là bà ta bị người khác sai bảo. Song, người sai bảo bà ta là ai? Tại sao lại sai bà ta làm thế?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592616/chuong-486.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.