Lúc này, Diệp Tuy đang quan sát bà già họ Thôi tóc tai xác xơ, quần áo rách rưới ở trong phòng giam.
Nàng không có chút ấn tượng nào với bà ta. Nhưng không sao hết, nàng chỉ tới để tra hỏi, có ấn tượng hay không cũng không hề quan trọng.
Bà già họ Thôi cũng đã nhìn thấy Diệp Tuy và Triệu Tam Nương. Bà ta liếc xéo hai người, vẻ nghi hoặc khó hiểu hiện lên trong đôi mắt tăm tối.
Diệp Tuy không bỏ mũ áo choàng đen trên đầu xuống mà trực tiếp hỏi luôn: “Bà Thôi, cháu trai của Dư quản sự ở nông trang ngoại ô kinh thành của Diệp gia đã mất tích rồi. Bà có biết việc này không?”
Bà già họ Thôi bỗng trợn trừng hai mắt, cơ thể run lên bần bật. Tiếp đó, bà ta che mặt: “Nô tỳ… nô tỳ không biết người đang nói gì.”
Bà ta nghe ra được đây là giọng nói của phụ nữ, nhưng điều khiến bà ta sợ hãi không phải giọng nói của người phụ nữ này mà là câu hỏi của nàng.
Cháu trai của Dư quản sự… Sao người phụ nữ này lại nói những chuyện đó? Sao nàng ta lại hỏi về điều đó? Có phải nàng ta đã biết gì rồi không?
“Ha…” Diệp Tuy khẽ bật cười. Tiếng cười khẽ vang lên trong phòng giam yên tĩnh có cảm giác kỳ quái khó tả, khiến người ta sởn gai ốc.
Bà già họ Thôi vô thức ôm ấy cánh tay, hoàn toàn không dám nhìn về phía người mặc áo choàng đen.
“Bà không biết ta đang nói gì cũng không sao cả. Ta chỉ muốn nói với bà, thật ra cháu trai của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592614/chuong-484.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.