Trong lúc Vĩnh Chiêu Đế vẫn không nói gì thì xá nhân Trung Thư - Cố Chương bước ra khỏi hàng ngũ: “Hoàng thượng, vi thần cho rằng việc này có sự tham gia của Đại Lý Tự đương nhiên là tốt nhất. Hạ quan xin hỏi Ngụy đại nhân một câu: Chẳng lẽ chuyện có người đánh trống Đăng Văn kêu oan còn chưa đủ quan trọng sao? Hiện tại nếu việc điều tra của Hình Bộ và phủ Kinh Triệu đã không có chút tiến triển nào, vậy thì vừa hay có thể mượn sức của Đại Lý Tự. Hạ quan ngu dốt, chỉ cảm thấy điều tra rõ chân tướng vụ việc sớm nhất có thể mới là điều tốt nhất. Nếu bởi sợ khó sợ phiền thì tại sao triều đình lại thiết lập nhiều phủ nha, bổ nhiệm nhiều quan viên như thế?”
Trống Đăng Văn do thái tổ cho dựng lên, là quy chế kéo dài đến tận ngày nay của Đại An. Sao Ngụy Hàm Trung có thể nói điều này là không quan trọng?
Nếu như nó không quan trọng thì trước đây Uông Ấn đã không thể mượn nó để kéo công chúa Hi Bình xuống khỏi địa vị.
Nhưng theo như Ngụy Hàm Trung thấy đó không phải là vấn đề việc đánh trống Đăng Văn kêu oan có quan trọng hay không, mà là những án mạng trong nội trạch của nhà họ Diệp không cần phải tốn tâm sức của triều đình đến vậy.
Lời nói của Cố Chương rõ ràng là đã đi lệch chủ đề.
Ngụy Hàm Trung bèn liếc nhìn Cố Chương thật sâu rồi mới nói: “Việc có người đánh trống Đăng Văn đương nhiên là vô cùng quan trọng. Tuy nhiên có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592612/chuong-482.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.