Mười mấy năm qua, Uông Ấn không giao nhiệm vụ gì đặc biệt cho Cầu Ân. Y không giống đám người Ngô Bất Hành mà Uông Ấn trọng dụng. Bản thân y nếu không có chuyện gì cũng sẽ không xuất hiện trước mặt hắn.
Đối với Uông Ấn mà nói, Cầu Ân cũng giống như các trinh sát khác của Đề Xưởng, không có gì đặc biệt.
Nếu không phải cô gái nhỏ nói tới chuyện của sau này thì hắn còn không biết Cầu Ân sẽ may mắn như vậy.
Hắn không biết sau khi mình chết, Cầu Ân làm thế nào mà trở thành thân tín bên cạnh hoàng thượng, càng không biết Cầu Ân làm thế nào trở thành phó tướng quân của Nghi Loan Vệ. Với năng lực hiện giờ của Cầu Ân thì hoàn toàn không thể làm được điều đó.
Nhận ra sự quan sát của Uông Ấn, lòng Cầu Ân hơi nghi hoặc và lo lắng, nhưng trong mắt y vẫn tràn đầy vẻ cảm kích và kính trọng. Y hỏi: “Không biết đêm khuya, xưởng công cho gọi thuộc hạ tới là có việc gì sai bảo?”
Trong lòng Cầu Ân giống như đang dậy sóng dữ dội, nhưng y đã nén những cảm xúc này lại.
Trong ấn tượng của Cầu Ân, đây là lần đầu tiên xưởng công cho gọi y tới nên trong lòng y đang rất phấn khích.
Xưởng công muốn giao nhiệm vụ cho y sao? Y có thể làm gì cho xưởng công? Chỉ cần xưởng công có chỗ cần dùng tới y, dù chết y cũng không từ chối.
Uông Ấn gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, cứ như thế một hồi lâu mới lên tiếng: “Phòng Bảo bên cạnh hoàng thượng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592589/chuong-459.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.