Khi Uông Ấn hồi phủ, Diệp Tuy không nén được bèn đi tới hỏi: “Đại nhân, đã có chuyện gì vậy?”
Sao hắn lại sa sút tinh thần thế này?
Sao hắn lại mệt mỏi như thể đã bị rút cạn sức lực toàn thân thế này?
Nàng chưa từng nhìn thấy hắn mệt mỏi như vậy, cho dù hắn gấp gáp từ đạo Lĩnh Nam trở về, cho dù cát bụi dặm trường, trên người nhuộm hơi thở gió sương cũng không như thế này.
Không, hiện giờ hắn không chỉ mệt mỏi.
Giống như có thứ gì đó đè nặng lên hai vai hắn, gần như muốn đè ép hắn.
Trên mặt hắn lúc này không còn vẻ bình thản của ngày thường, không còn sát khí giận dữ và sự hờ hững của ngày thường, mà chỉ có mệt mỏi và chán nản.
Tim Diệp Tuy như bị thứ gì đó đâm một cái.
Thì ra, hắn cũng sẽ có lúc mệt mỏi và ủ dột thế này. Sau khi nhận ra được điều đó, trong lòng nàng liền dâng lên niềm thương xót vô bờ.
Đúng vậy, hắn cũng là con người, cho dù quyền cao chức trọng, dưới một người trên vạn người thì hắn cũng sẽ mệt mỏi.
Diệp Tuy đi đến gần Uông Ấn, ngẩng đầu lên hỏi lại hắn lần nữa: “Đại nhân, ngài sao thế?”
Uông Ấn hơi cúi xuống nhìn ánh mắt lo lắng của cô gái nhỏ, nỗi mệt mỏi dần dần tiêu tan. Sau đó, hắn hờ hững đáp: “Hoàng thượng để Nghi Loan Vệ tham gia vào công việc của Đề Xưởng.”
Kiểm tra giám sát Nam Khố là công việc quan trọng của Đề Xưởng, nay việc này rơi vào tay của Nghi Loan Vệ. Cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592587/chuong-457.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.