Diệp Tuy biết rất rõ trong lòng rằng làm thế nào mới là cách tốt nhất để đối diện với quan hệ trước mắt của hai người. Hôm qua bộc lộ tình cảm, vậy thì cứ để tình cảm đó được bộc lộ đi, ngày hôm qua đã trôi qua rồi.
“Ừ.” Uông Ấn khẽ gật đầu, cũng hơi mỉm cười.
Nhìn thấy dáng vẻ tươi cười này của nàng, sự ngại ngùng và khó xử trong lòng Uông Ấn cũng lắng xuống, đồng thời tự lừa mình dối người mà nghĩ rằng: Mọi thứ đêm qua cứ coi như chưa từng xảy ra đi.
Cô gái nhỏ thế này đúng là đã làm giảm bớt sự bối rối và lo lắng của hắn.
Trong bữa trưa, để tránh sự lúng túng giữa hai người, Diệp Tuy đã nói về đèn hoa đăng trên đường Trường Long. Nàng nói rằng đêm hội hoa đăng đó nàng đi ngắm vì hắn, và bây giờ nàng rất muốn kể lại cho hắn nghe.
Uông Ấn mỉm cười, kiên nhẫn lắng nghe nàng kể. Đợi sau khi nàng nói xong, hắn mới lên tiếng: “Cô gái nhỏ, hôm nay bổn tọa rảnh rỗi, dẫn nàng đến lầu Vạn Ánh nhé!”
Nghe vậy, Diệp Tuy gật đầu, trong lòng ít nhiều có phần kinh ngạc. Trông Uông Ấn rõ ràng hơi mệt mỏi, sao bỗng nhiên lại dẫn nàng đến lầu Vạn Ánh?
Đợi đến tối, rốt cuộc nàng đã biết tại sao hắn lại dẫn nàng đến lầu Vạn Ánh, điều này khiến nàng lấy làm vô cùng ngạc nhiên và vui mừng.
Cảnh sắc mùa xuân và mùa hè ở lầu Vạn Ánh hoàn toàn khác biệt. Diệp Tuy còn nhớ màn nước lất phất rơi trong hậu viện của lầu Vạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592583/chuong-453.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.