Là Uông đốc chủ của Đề Xưởng, hắn đã giết quá nhiều người, đã quen nhìn thấy cảnh giết chóc, nên máu tươi nhuộm trên tay và xương trắng hắn giẫm dưới chân đương nhiên là nhiều hơn Đổng Khôn rất nhiều.
Trong số máu tươi và xương trắng này không phải không có của người vô tội. Trước đây, hắn không bao giờ bận tâm đến những điều này, lại càng không quay đầu nhìn lại. Nhưng giờ phút này, trong lòng hắn lấy làm băn khoăn.
Hồi lâu sau, Uông Ấn hờ hững nói ra một câu: “Phong bá, bổn tọa… mềm lòng rồi.”
Phong bá đang định nói gì đó thì thấy Uông Ấn đã nhắm mắt lại, khuôn mắt anh tuấn vô ngần kia ẩn chứa một thoáng mệt mỏi.
Lúc này, Phong bá cực kì nhớ Đốc chủ phu nhân đang ở Kinh Triệu.
Nếu như phu nhân ở đây thì nhất định sẽ biết những lời đốc chủ vừa nói là có ý gì.
Nếu có phu nhân ở đây thì đốc chủ cũng sẽ không lộ ra vẻ mặt như vậy.
Thần sắc này của Uông Ấn chỉ xuất hiện trong chốc lát và chỉ bộc lộ trước mặt Phong bá mà thôi. Hắn nhanh chóng mở mắt ra, lên tiếng bảo Phong bá: “Phong bá, gọi Đường Ngọc và Chu Li vào đi. Bổn tọa có chuyện muốn căn dặn họ.”
Tình hình Nam Khố vẫn chưa thu dọn được hoàn toàn mà hoàng thượng đã có chỉ dụ giục hắn hồi kinh. Hiện giờ, hắn không có thời gian để suy nghĩ mềm lòng và mệt mỏi.
Những lời Đổng Khôn nói đã giải được nỗi nghi hoặc của Uông Ấn, đồng thời đã cho hắn một lời nhắc nhở: Việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592576/chuong-446.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.