Nghĩ vậy, Quan Hàn Tùng lại khom người và cúi đầu lần nữa, cay đắng nói: “Mạt tướng có lỗi với lão tướng quân…”
Thần sắc chán nản nhưng Ngu Đản Chi lại khẽ gật đầu, đáp: “Người làm việc mình nên làm, đây là lẽ đương nhiên. Lão phu có thể trách gì được ngươi chứ?”
Quan Hàn Tùng ngẩng đầu lên, thoáng nhìn mái tóc bạc phơ của Ngu lão tướng quân, cuối cùng hơi nhắm mắt lại: “Đa tạ lão tướng quân đã lượng thứ. Lão tướng quân, để chân tướng về Nam Khố được phơi bày là việc mà mạt tướng phải làm. Rất mong lão tướng quân cũng vì điều này.”
Ngu Đản Chi dẫn theo bảy trăm binh sĩ tinh nhuệ tới Nam Khố là chuyện cực kì không ổn, là bước đi sai lầm. Sự tình ở Nam Khố đã rõ ràng, Quan Hàn Tùng hi vọng Ngu lão tướng quân không sai lầm tiếp nữa.
Cho dù phủ Trấn Quốc Công phạm sai lầm gì, cho dù Ngu lão tướng quân đã dẫn binh sĩ riêng tới, nhưng nể tình công lao và thành tích trước đây của ông ta, hoàng thượng chắc chắn sẽ không trách tội, Uông đốc chủ cũng sẽ che giấu cho, phải không?
Quan Hàn Tùng nhìn về phía Uông Ấn với ánh mắt đầy khẩn cầu.
Uông Ấn hơi rũ mắt, không đáp lại ánh nhìn của Quan Hàn Tùng, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt.
Hắn hiểu lòng kính trọng và sự bảo vệ của Quan Hàn Tùng dành cho Ngu Đản Chi.
Nhìn mái đầu bạc trắng và vẻ suy sụp của ông ta, trong lòng hắn cũng không hề vui vẻ gì.
Tình tình và cách làm việc của Ngu Đản Chi trong quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592562/chuong-432.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.