Khi Uông Ấn trở lại nha phủ Thiều Châu thì nhận được một niềm vui bất ngờ.
Diệp Tuy gửi thư đến!
Giây phút nhìn thấy đề kỵ dâng thư lên, đôi mắt Uông Ấn sáng ngời, cả người dường như cũng khác hẳn.
Ngày thường, vẻ mặt hắn lãnh đạm, tuy không đoán ra được là vui hay giận nhưng quanh người luôn bao phủ không khí lạnh lẽo và sát khí ẩn hiện.
Còn giờ, sự lạnh lẽo và sát khí đã hoàn toàn tan biến, mặt mày dịu dàng tươi tỉnh chẳng khác gì mùa xuân tới, khiến người ta có cảm giác như tắm mình trong gió xuân.
Uông Ấn phất tay cho đề kỵ lui, sau đó chậm rãi mở lá thư của Diệp Tuy ra…
Nói thế nào đây, tuy hắn rất đỗi vui mừng nhưng vẫn từ tốn, cẩn trọng.
Người có trí nhớ cực tốt như Uông đốc chủ, trước giờ chỉ cần liếc mắt là nhớ được toàn bộ mật thư.
Nhưng những lá thư của Diệp Tuy, hắn không nỡ lướt thật nhanh mà đọc kĩ từng câu từng chữ.
Đọc xong, ánh mắt hắn vẫn chăm chú nhìn vào những chữ đó, chứa chan nhớ nhung và lưu luyến.
Cuối thư, cô gái nhỏ viết:
Đại nhân mạnh khỏe và bình an chứ? Đường Trường Long ở Kinh Triệu đã treo đèn hoa đăng, thiếp rất nhớ đại nhân.
Ngón tay Uông Ấn vuốt ve từng dòng chữ, khóe môi nhếch lên, tâm trạng khó diễn tả.
Cô gái nhỏ, ta... cũng rất nhớ nàng.
Uông Ấn nhắm mắt lại, nhớ đến bóng dáng của Diệp Tuy, nhớ tới khoảng thời gian hai người nắm tay nhau ngắm tuyết trên đỉnh Xu Vân, trong lòng tràn ngập niềm vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592538/chuong-408.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.