Khoảnh khắc Diệp Tuy kêu lên, Triệu Tam Nương vẫn luôn canh giữ ở lối vào suối nước nóng đang định di chuyển, cành cây bên cạnh suối nước nóng khẽ lay động.
Tuyết trắng đậu trên cành còn chưa kịp rơi xuống đất, một bóng người đã bay vút tới suối nước nóng, giọng nói lành lạnh nhuốm vẻ lo lắng đồng thời cất lên: “Bổn tọa ở đây! Có chuyện gì?”
Cơ thể Diệp Tuy cứng đờ, giữ nguyên tư thế đứng thẳng. Thấy Uông Ấn xuất hiện, nàng rụt người lại, nói lí nhí: “Đại nhân, rắn...”
Diệp Tuy còn chưa dứt lời thì đã thấy con rắn vốn vẫn đang nhìn chòng chọc vào nàng, dường như bị trúng phải một đòn rất mạnh, lập tức gục đầu xuống, sau đó như bị gió lớn cuốn đi, biến mất trước mặt Diệp Tuy ngay tức khắc.
Không thấy nó đâu nữa, Diệp Tuy mới lấy lại tinh thần, phát hiện ra cả người mình đang nổi da gà.
Nhưng nỗi hoảng sợ tột độ đã khiến cơ thể nàng cứng đờ, vẫn không động đậy được, căn bản là không thể có bất kì phản ứng nào khác.
Uông Ấn thu tay về, nhìn Diệp Tuy và nói: “Đừng sợ, nó chết rồi. Có lẽ là do địa nhiệt nên nó mới bò ra...”
Hắn bỗng nhiên ngừng lời, khuôn mặt lãnh đạm cũng như thể đã bị đông cứng, sững sờ không nói được nên lời.
Khi nãy quá mức gấp gáp, trong mắt hắn chỉ có an nguy của Diệp Tuy, tập trung đuổi con rắn kia đi để nàng yên tâm, hoàn toàn không kịp chú ý tới điều gì khác.
Hiện giờ nhìn thấy rõ dáng vẻ của Diệp Tuy, hắn mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592516/chuong-386.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.