So với sự do dự của Cố Thanh Huy thì Diệp Tuy lại tỏ ra thẳng thắn vô tư hơn.
Nàng bảo Bội Thanh lấy ra một chiếc hộp đựng trang sức, cười nói: “Cố tỷ sắp xuất giá, tất nhiên là muội phải tới tặng quà rồi. Vốn nên đến sớm hơn, nhưng bởi vì ảnh hưởng của việc Bình Hoài Thự nên trong phủ hơi bận. Mãi đến bây giờ mới có thời gian, mong Cố tỷ lượng thứ.”
Nàng nói ra mục đích đến đây với giọng nửa giải thích nửa tự trách, để Cố Thanh Huy hiểu rõ.
Kinh Triệu xảy ra chuyện lớn như vậy, thân là con gái của nhà thị lang Môn Hạ, Cố Thanh Huy không thể không biết. Thật sự thì gần đây Cố Thanh Huy và mẹ cũng đã quyên góp rất nhiều tiền bạc và y phục để giúp đỡ dân chúng nghèo khổ của Kinh Triệu.
Cố Thanh Huy lắc đầu, cười đáp: “Sao lại trách muội được? Muội có lòng thế này, tỷ cảm kích còn không không kịp đây.”
Cố Thanh Huy tươi cười, nếu Diệp Tuy đã nói vậy thì nàng cứ tin là vậy thôi.
Thế là hai người dần dần bỏ hết những suy nghĩ về Bích Sơn Quân ra khỏi đầu.
“Tỷ không trách là vui rồi. Nếu không xảy ra vụ việc của Bình Hoài Thự thì tốt, dân chúng sẽ không rơi vào cảnh lang thang, muội cũng có thể đến thăm tỷ sớm hơn.” Diệp Tuy cất tiếng.
Thấy Cố Thanh Huy đã nhận lấy hộp đựng trang sức, Diệp Tuy nói tiếp: “Không giấu gì tỷ, lúc trước bận rộn, tỷ có biết vừa nghe đến Bình Hoài Thự thì muội nghĩ gì không?”
Nàng lấp lửng khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592506/chuong-376.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.